Tiêu Hoàn giận dữ vô cùng tận.
Sau khi giận xong lại hít sâu một hơi, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại có ngày gặp chuyện thế này.
Hết rồi sao?
Đường đường là Hoàng đế thống trị tứ phương, muốn gì có đó, vậy mà lần đầu tiên hắn trải qua cảm giác bị gãi đúng chỗ ngứa mà không có cách nào gãi tiếp.
Kết cục cuối cùng rốt cuộc là thế nào đây?
Vị tiểu thái y kia rốt cuộc đã chẩn ra điều gì?
Lý trí mách bảo hắn rằng chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng, chẳng phải thái y kia đã nói bản thân y thuật không cao sao? Chẩn đoán của y có đáng tin không?
Có thể cú ‘rùng mình’ kia chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi.
Nhưng rồi Tiêu Hoàn lại không ngừng nghĩ: nhỡ đâu thực sự có vấn đề thì sao?
Dẫu sao trong triều Đại Càn, địa vị của thái y vốn rất thấp, trình độ các thái y cũng không đồng đều... Bình thường hắn cũng chỉ chú trọng văn võ, không mấy quan tâm đến y thuật.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Tiêu Hoàn vô thức muốn triệu viện trưởng Thái Y Viện đích thân lại khám kỹ càng hơn. Nhưng ngay sau đó hắn nhận ra hành động vừa rồi của mình đã quá rõ ràng.
Tên "Tạ Linh" này hoàn toàn không biết trên đầu mình có gì đó khác thường. Nhưng ếu giờ hắn gọi thái y ngay sau khi chăm chú nhìn y nửa ngày, thì dù là kẻ ngốc cũng nhận ra có điều gì đó bất thường.
Nghĩ đến việc muốn biết chương tiếp theo thế nào vẫn phải dựa vào đối phương, Tiêu Hoàn từ từ rút tay lại.
“Dậy rồi à?”
Vị hoàng đế nổi danh kiệm lời hiếm khi thốt ra một câu vô nghĩa, nói xong cũng hơi khó chịu, khựng lại một chút.
Tạ Linh: …
“Thần tỉnh nãy giờ rồi, thưa bệ hạ.”
Vậy xin hỏi tại sao ngài lại nhéo mặt ta chứ?
Cậu hoàn toàn mơ hồ.
Có lẽ ánh mắt trách móc của cậu quá rõ ràng, Tiêu Hoàn nhìn dấu tay xanh xanh trên khuôn mặt trắng trẻo của đối phương, ngay lập tức, đôi mày dần cau chặt.
Ban đầu hắn cũng không nghĩ gì nhiều, mải đọc tiểu thuyết quá tập trung nên ký ức chỉ dừng lại ở nội dung câu chuyện. Nhưng khi bị nhắc đến, hắn quay lại nhìn khuôn mặt đối phương với vết in hằn kia, cảm giác khó chịu và bệnh sạch sẽ muộn màng trỗi dậy.
Tạ Linh chỉ thấy sau khi mình nói xong, sắc mặt hoàng đế bỗng trở nên khó coi, không biết nghĩ gì mà nhìn cậu một cái thật sâu, rồi không nói lời nào, quay người rời đi.
Tạ Linh: …
Không phải chứ? Bắt cậu trói lại, chỉ để nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thế thôi?
Ý gì vậy?
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, không tài nào hiểu nổi, chỉ cảm thấy hoàng đế quả nhiên tính khí thất thường.
Tạ Linh ngáp một cái, lại nhìn chương mới nhất mà mình cập nhật tối qua, chợt cảm thấy đau đầu.
“Hệ thống, sách mới chẳng ai đọc thì làm sao mà nạp năng lượng được?”
Giờ cậu rơi vào tình cảnh này hoàn toàn dựa vào năng lượng từ hệ thống để sửa chữa. Nhưng nếu sách không phát hành được thì không thể hấp thụ được năng lượng, vậy sao có thể sửa chữa thông đạo thời không?
Tạ Linh thấy lòng mình rối bời.
Hệ thống bị ép tự động tắt máy đến sáng mới mở lại: …
Ban đầu nó cũng nghĩ cả hai đã xong đời, nhưng tối qua, sau khi Tạ Linh cập nhật chương mới, bảng điều khiển của nó bỗng nhiên có chút bất ngờ… Pin sắp cạn bỗng dưng lại được sạc thêm một chút năng lượng.
Hệ thống suy nghĩ mãi mà không ra, kiểm tra qua lại mấy lần, nhưng máy chủ vốn đã hỏng đến mức thủng lỗ chỗ, đâu đâu cũng trông như có vấn đề. Nó hoàn toàn không xác định được vì sao lại có thêm 1% năng lượng.
Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là một tin tốt, đúng không?
Không hiểu sao, hệ thống lại có cảm giác bản thân vừa "chơi" Tạ Linh một vố, bèn im bặt. Sau khi khởi động lại, nó hiếm khi không thúc giục Tạ Linh cập nhật ngay lập tức.
Tạ Linh cứ ngỡ hệ thống cuối cùng đã hiểu nhân tính hóa, biết rằng người "thân yêu" của nó – cậu đây – đã nhịn đói suốt một ngày một đêm, giờ bụng đói đến dính cả vào lưng, thực sự không thể nào viết nổi nữa.
Cậu uể oải tựa lưng vào ghế, muốn ngủ mà cũng chẳng ngủ được.
“Chết thật, làm hoàng đế thì giỏi lắm sao, gọi người dậy rồi lại không cho ăn cơm.”
Hệ thống: …
“Này, hệ thống, liệu có khi nào tao sẽ là người đầu tiên bị chết đói trong cung không nhỉ?”
Hệ thống: …
“Không hẳn đâu, nghe nói trong lãnh cung cũng có phi tần chết đói đấy.”
Tạ Linh: “Nhưng mà Tiêu Hoàn đâu có phi tần.”
Hệ thống: …Cạn lời.
Không khí rơi vào im lặng trong chốc lát, một người một hệ thống ngơ ngác nhìn nhau.
Hệ thống không cần ăn, nhưng con người mà không ăn thì chắc chắn sẽ chết. Cuối cùng, hệ thống đành thử đề nghị: “Hay là cậu thử gọi người hỏi xem sao?”
Bị trói hai ngày rồi mà vẫn chưa chết, có khi bọn họ thực sự sẽ cho ăn cũng nên.
Ban đầu, Tạ Linh vẫn không tin lắm. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao thể lực của một nam sinh đại học. Đến buổi chiều, khi bụng đói đến mức không thể chịu nổi nữa, cậu cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Cậu dựng tai nghe ngóng, rồi khi nghe thấy ngoài cửa dường như có người đang đi lại, mới cẩn thận lên tiếng: “Có ai không?”
Bên ngoài bình phong, tiếng động lặng đi, đám cung nhân đang dọn dẹp trong điện không dám hé môi.
Tạ Linh chờ mãi không thấy động tĩnh, giọng yếu ớt: “Có thể cho chút đồ ăn không?”
Nhìn vào gương, gương mặt xanh xao của thanh niên vì đói mà tái nhợt, trông như sắp ngất đến nơi.
“Đợi... đợi chút.”
Cung nhân bị giọng điệu như một hồn ma đói của cậu dọa đến hoảng hốt, vội vã chạy ra ngoài báo lại với Lương Xuân đại nhân, sợ rằng chỉ cần chậm trễ một chút thì người bên trong sẽ thật sự chết đói.
“Cái gì? Ngươi nói y muốn ăn cơm à?”
Lương Xuân sau khi được nhắc nhở mới chợt nhớ ra—hắn quên chuẩn bị cơm cho vị Tạ công tử này.
Sáng nay, do bệ hạ bất ngờ ghé qua, đám ảnh vệ bận rộn canh gác, suýt nữa bỏ qua chuyện này. Nếu không nhờ Tạ công tử nhắc nhở, e là đến ngày mai hắn cũng không nhớ ra.
Khụ khụ, bệ hạ chưa hạ lệnh xử lý, vậy dĩ nhiên phải cho ăn rồi. Lương Xuân quay sang dặn dò nội thị vài câu. Phải mất một canh giờ, Tạ Linh mới được ăn.
Không phải do Lương Xuân cố ý trì hoãn, mà bởi trong cung có thời gian ăn cố định. Lúc Tạ Linh thức dậy, cũng là lúc đã qua bữa trưa. Nhà bếp không còn sẵn đồ ăn, phải đợi bệ hạ phê chuẩn mới làm món mới cho cậu.
Một vài món điểm tâm, đồ ăn nhẹ cùng cháo gà được dọn lên. Tạ Linh cảm động đến mức suýt khóc, thầm nghĩ nếu còn chậm thêm chút nữa, chắc cậu đã ngất đi rồi, trở thành vị nhà văn xuyên không đầu tiên chết đói trong lịch sử.
“Nhưng mà… đại ca, tôi ăn kiểu gì đây?”
Tạ Linh nhìn tay chân bị trói, cảm thấy với tình trạng này thì ăn cơm không ổn lắm.
Lương Xuân đích thân giám sát, thấy Tạ Linh không có ý định bỏ trốn, mới cởi dây trói một tay trái của cậu, lễ phép nói: “Thật xin lỗi Tạ công tử, do bệ hạ bận rộn nhất thời quên mất.”
“Tạ công tử hãy mau ăn đi.”
Nói đến đây, Lương Xuân hơi khựng lại. Nghĩ đến sáng nay hắn không biết đã xảy ra chuyện gì mà bệ hạ sau khi trở về liền rửa tay, thậm chí tắm rửa lại một lần nữa, thái độ vô cùng kỳ quặc.
Hắn tò mò nhìn sang Tạ Linh.
Nhưng Tạ Linh cũng hoàn toàn không biết gì cả. Sáng nay bệ hạ nắm cằm cậu, mặt mày biến đổi khó lường, rồi phất tay áo rời đi. Đến giờ, cậu vẫn không hiểu vị bệ hạ này muốn làm gì.
Trong lúc ăn, Tạ Linh cũng cảm thấy lạ. Vị Lương đại nhân này nhìn có vẻ địa vị rất cao, mà sao lại khách sáo với cậu như vậy?
Cậu chẳng qua là một phạm nhân chờ xử tử thôi mà, cần gì phải lịch sự thế? Hay là vị đại nhân này bẩm sinh đã hòa nhã với mọi người?
Tạ Linh vừa nghĩ ngợi, vừa húp một ngụm cháo, vừa cầm miếng điểm tâm bên cạnh lên ăn.
Chỉ cắn một miếng, cậu đã cảm nhận được sự khác biệt so với bánh bán ngoài đường.
Điểm tâm cung đình đúng là do ngự trù tinh tế chế biến, ngọt mà không ngấy, ngon đến mức khiến cậu bừng tỉnh.
Tạ Linh nhanh chóng ăn liền hai miếng, rồi nhận ra mình ăn quá vội. Đợi đến khi bụng no hơn chút, cậu mới giảm tốc độ.
“Hệ thống, ăn bữa này ăn xong chắc tao cũng thành hồn ma chết no mất thôi.”
Vô dụng!
Hệ thống nghẹn lời, quyết định không nói gì nữa.
Lương Xuân lần đầu tiên chứng kiến khẩu phần ăn của Tạ công tử, có lẽ do đói quá mức, Tạ công tử ăn hết hai đĩa điểm tâm, một bát cháo gà, một đĩa đồ chua, ăn nhanh đến mức cung nhân dọn món cũng không kịp.
Tạ Linh không quan tâm nhiều đến thế, ăn xong, định lấy tay lau miệng thì cung nhân đã bưng nước đến súc miệng cho cậu.
Được rồi, cậu gần như quên mất điều này
Sau khi ăn xong, cậu định thử dò ý thái độ của bệ hạ như nào. Nhưng ngay lúc đó, Lương Xuân lại tự nhiên lấy dây trói cậu lại như cũ, cứ như cởi trói chỉ để cậu ăn cơm.
Tạ Linh: …
Cậu xuyên không mà cứ như bị giam lỏng trong một mét vuông thế này, ăn uống sinh hoạt đều tại chỗ à?
Ngay cả hệ thống cũng cảm thấy số phận cậu của có chút bi thảm.
Lương Xuân lúc này lại nghiêm túc giải thích: “Tạ công tử, tại hạ chỉ làm theo quy định. Nếu công tử có việc gì, cứ nói trước với tôi.”
Tạ Linh:....
Tạ Linh chỉ biết cười gượng, gật đầu đồng ý.
Tiêu Hoàn vừa tắm rửa xong, yên lặng nghe mọi động tĩnh của Tạ Linh trong ngày, khẽ nhắm mắt. Đang đọc truyện đến lúc cao trào mà bị cắt ngang, hắn vốn định cho Tạ Linh nhịn đói một ngày. Nhưng không ngờ, người này lại yếu ớt đến mức mới chỉ nhịn ăn một bữa đã như sắp ngất.
Thể trạng yếu ớt như vậy, làm sao lại có thể sở hữu năng lực thần kỳ đến thế? Càn Vũ Đế, người luôn giữ giờ giấc nghiêm ngặt và bỏ bữa khi bận rộn, không thể nào hiểu được.
Tiêu Hoàn cứ mãi bận tâm về dòng chữ vàng lấp lóe trên đầu Tạ Linh. Sau khi tắm rửa, hắn nhớ lại câu chuyện hư cấu về chủ nhân giả định kia đã tự tiết lộ vài chuyện trong Thái Y Viện. Hắn liền gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
“Bệ hạ, ngài muốn đến Vạn Niên quán chứ?” Vương Bảo cẩn trọng lên tiếng hỏi.
Bình thường vào giờ này bệ hạ thường đến Vạn Niên quán để triệu tập các học sĩ nội các bàn bạc chính sự. Hôm nay, thời gian đã muộn hơn thường lệ.
Không ngờ, sau khi suy nghĩ một lát, Tiêu Hoàn lại thay đổi kế hoạch.
“Đi Thái Y Viện.”
Vương Bảo thoáng sững sờ: “Bệ hạ, chẳng phải hôm qua ngài đã triệu kiến viện trưởng Hạ đại nhân rồi sao? Hôm nay lại muốn đến nữa à?”
Trong lòng Tiêu Hoàn cũng đầy phức tạp. Hắn vốn đã tự nhủ rằng, chủ thớt và câu chuyện trong dòng chữ vàng kia đều là hư cấu, không đáng để nghi ngờ. Nhưng một mặt khác, lòng hiếu kỳ và tính đa nghi của đế vương lại thôi thúc hắn muốn điều tra đến cùng.
Thân là hoàng đế nắm giữ triều đình, Tiêu Hoàn không thể dung thứ bất kỳ khả năng nào về sự bất lực trong triều đình, đặc biệt là tại Thái Y Viện, nơi quản lý y tế của cả hoàng cung.
Tin tức về việc bệ hạ bất ngờ đến Thái Y Viện nhanh chóng lan ra, khiến toàn bộ viện trở tay không kịp. Khi loan giá đến cổng, những thái y đang trực ban mới vội vàng chạy ra tiếp giá.
Vương Bảo cúi mình cung kính chờ lệnh, nghe bệ hạ trầm giọng nói: “Thái Y Viện phụ trách việc chữa bệnh trong cung suốt những năm qua, trẫm ít khi hỏi đến. Hôm nay đi ngang qua, tiện ghé xem thế nào.”
Đi ngang qua? Đám nội thị đều im lặng, nhưng trong lòng tự hỏi: không phải rõ ràng bệ hạ cố ý đến sao?
Đám thái y được triệu tập đứng bên ngoài, từng người từng người sợ đến mức toát mồ hôi. Long uy của đế vương khiến ai nấy run rẩy, vài người lần đầu diện thánh còn suýt ngất xỉu.
Ký ức đã mất bỗng nhiên trở lại với hắn.
Trong đầu Tiêu Hoàn, một từ vừa học được trong ngày hôm nay đột nhiên hiện ra: "Trái tim kích động, đôi chân run rẩy."
Trái tim kích động thì hắn không thấy, nhưng những đôi chân run rẩy thì nhìn thấy rõ ràng, một hàng dài.
Càn Vũ Đế:...
Còn chưa bắt đầu kiểm tra, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không ổn.
Tiêu Hoàn sắc mặt trầm xuống, chẳng lẽ thật sự bị hắn đoán đúng rồi?!