VĂN ÁN
Bách Huyên xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại, trở thành nữ phụ ác độc. Giai đoạn đầu, cô là quân cờ của nam chính, bị gả sang phe địch làm mật thám. Về sau, cô trở thành chất xúc tác trong chuyện tình cảm của nam nữ chính, với hàng loạt mưu kế hãm hại nữ chính và cuối cùng nhận kết cục bi thảm.
Ngày đầu xuyên không, chính là đêm tân hôn. Bách Huyên nhận được một tờ giấy từ nam chính.
Giữa lúc hỉ đuốc cháy rực, cô tiện tay đốt tờ giấy ấy:
Cẩu nam nhân, nằm ở đâu thì chờ ở đó đi!
Không có cô, quả nhiên nam chính sớm gặp tai ương.
Còn phu quân của cô, theo nguyên tác, cũng sẽ chịu kết cục chết thảm.
Điều này không được, đã nói là sống chết có nhau mà!
Thế là, Bách Huyên lén thêm vài loại dược liệu vào bữa tối của hắn, bồi bổ hắn, mong hắn khoẻ mạnh, thoát khỏi số phận làm quân cờ bị lợi dụng.
Ai ngờ, sáng hôm sau, cô lại tỉnh dậy trong cùng một ổ chăn với hắn.
Nhìn lại bản thân, Bách Huyên lặng lẽ đưa tay tìm quần áo. Nhưng không thấy gì cả.
Người đàn ông bên cạnh chậm rãi mở mắt trở mình, thong thả đưa đồ cho cô:
“Đây này.”
“……”
Nàng thêm nhầm thuốc rồi sao? Không thể nào!
———————————————————————————
Tạ Hành, sau một giấc ngủ, phát hiện mình đã quay về thời nên thiếu. Đời trước, hắn là người liều sống liều chết trên chiến trường, cuối cùng trở thành kẻ chịu tội thay cho Thái tử, bị người khác coi là đá kê chân.
Sống lại một đời, Tạ Hành tuyên bố:
Cạnh tranh quyền lực? Tranh giành ngôi vị? Ai thèm quan tâm!
Tất cả cứ để người khác lo liệu. Hắn chỉ muốn sống yên ổn.
Cho đến một ngày, hắn phát hiện bên ngoài có một đám “chó hoang” dám nhòm ngó phu nhân của mình, còn len lén định "cắn" cô...
Tạ Hành cười lạnh:
“Nàng là phu nhân của hắn, chỉ có thể là của hắn. ”
———————————————————————————-
Hố mới mời mng té hố cùng mình 🤭🤭🤭
Bách Huyên xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại, trở thành nữ phụ ác độc. Giai đoạn đầu, cô là quân cờ của nam chính, bị gả sang phe địch làm mật thám. Về sau, cô trở thành chất xúc tác trong chuyện tình cảm của nam nữ chính, với hàng loạt mưu kế hãm hại nữ chính và cuối cùng nhận kết cục bi thảm.
Ngày đầu xuyên không, chính là đêm tân hôn. Bách Huyên nhận được một tờ giấy từ nam chính.
Giữa lúc hỉ đuốc cháy rực, cô tiện tay đốt tờ giấy ấy:
Cẩu nam chính, mát mẻ ở đâu thì chờ ở đó đi!
Không có cô, quả nhiên nam chính sớm gặp tai ương.
Còn phu quân của cô, theo nguyên tác, cũng sẽ chịu kết cục chết thảm.
Điều này không được, đã nói là sống chết có nhau mà!
Thế là, Bách Huyên lén thêm vài loại dược liệu vào bữa tối của hắn, mong giúp hắn thoát khỏi số phận làm quân cờ bị lợi dụng.
Ai ngờ, sáng hôm sau, cô lại tỉnh dậy trong cùng một ổ chăn với hắn.
Nhìn lại bản thân, Bách Huyên lặng lẽ đưa tay tìm quần áo. Nhưng không thấy gì cả.
Người đàn ông bên cạnh chậm rãi trở mình, thong thả đưa đồ cho cô:
“Đây này.”
“……”
Thêm nhầm thuốc rồi sao? Không thể nào!
Tạ Hành, sau một giấc ngủ, phát hiện mình đã quay về đời trước. Đời trước, hắn là người liều sống liều chết trên chiến trường, cuối cùng trở thành kẻ chịu tội thay cho Thái tử, bị người khác coi là đá kê chân.
Sống lại một đời, Tạ Hành tuyên bố:
Cạnh tranh quyền lực? Tranh giành ngôi vị? Quan tâm làm gì!
Tất cả cứ để người khác lo liệu. Hắn chỉ muốn sống yên ổn.
Cho đến một ngày, hắn phát hiện bên ngoài có một đám “chó hoang” dám nhòm ngó phu nhân của mình, còn len lén định "cắn" cô...
Tạ Hành cười lạnh:
“Nàng là phu nhân của ta, chỉ có thể là của ta.”