Hơn một giờ sau.
Bàn ăn trong nhà Tống Đồ Mãn xuất hiện ba món mặn, một món canh và hai bát cơm trắng.
Sau khi Tống Đồ Mãn đồng ý, Diệp Thành Hạc không biết bằng cách nào, chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đã mang về hai túi nguyên liệu tươi.
Sau đó, hắn bắt tay vào nấu nướng.
Dù Tống Đồ Mãn không biết nấu ăn, cậu vẫn cố giúp rửa rau, làm mấy việc lặt vặt. Cũng nhờ vậy, cậu được tận mắt chứng kiến kỹ năng nấu nướng điêu luyện của Diệp Thành Hạc.
Khi ngồi vào bàn, Tống Đồ Mãn nhìn hắn đầy khâm phục:
"Diệp tiên sinh, anh giỏi thật đấy, không ngờ anh còn biết nấu ăn."
Diệp Thành Hạc ngồi đối diện, nghe vậy thì mỉm cười, "Hồi còn du học nước ngoài, đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị nên tôi tự học nấu một chút. Không giỏi như cậu nghĩ đâu."
"Nhưng tôi thấy Diệp tiên sinh thật sự rất giỏi. Anh đẹp trai, biết nấu ăn, tốt bụng, công việc chắc hẳn cũng rất xuất sắc."
Tống Đồ Mãn thầm nghĩ: [Dù mới quen không lâu, nhưng được ăn tối cùng Diệp tiên sinh thế này lại cảm thấy không quá xa lạ. Nếu là người khác, có lẽ mình đã thấy ngại rồi.]
Khủng long nhỏ ngây thơ không hề hay biết rằng, người được cậu khen ngợi lại đang mang trong lòng những tâm tư không thể cho ai biết.
Diệp Thành Hạc không ngờ chỉ với một bữa cơm, hắn đã nhận được lời tán dương tuyệt vời nhất từ cậu.
Hắn cầm đôi đũa chưa dùng đến, gắp một miếng sườn bỏ vào bát Tống Đồ Mãn, mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó đoán, "Vậy cậu cảm thấy, người như tôi, có thể làm một người bạn trai tốt không?"
Chàng trai hồn nhiên vừa cắn miếng sườn thơm phức, vô thức đáp, "Tất nhiên là có rồi. Ai mà chẳng thích một người bạn trai như Diệp tiên sinh."
"Ngay cả cậu cũng sẽ thích tôi sao?"
Tống Đồ Mãn sững người một chút.
Người đàn ông hỏi câu này, giọng điệu bình thản, như thể chỉ đang đặt một câu hỏi chẳng mấy quan trọng.
Vừa nói, hắn vừa tự nhiên lấy một chiếc bát, múc canh.
Rất nhanh, hắn đặt bát canh xuống bên cạnh Tống Đồ Mãn, "Uống chút canh cho ấm bụng."
Người đàn ông mang dáng vẻ ân cần chu đáo.
Âm thanh đáy bát nhẹ chạm vào mặt bàn kéo Tống Đồ Mãn thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Một cảm giác không nói nên lời.
Lúc này, Diệp tiên sinh lại tiếp tục hỏi, "Sao không trả lời? Chẳng lẽ Tống Đồ Mãn thực ra rất ghét tôi, vậy phải làm sao đây?"
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, giọng điệu như thể đang bận tâm, nhưng không quá nghiêm túc.
Nhìn hắn giống như một người đàn ông thành đạt thỉnh thoảng cũng biết đùa giỡn.
Tống Đồ Mãn khẽ nhíu mày, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, tự thuyết phục rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Không có, sao tôi lại ghét Diệp tiên sinh được chứ? Tôi còn phải cảm ơn anh vì bữa cơm này nữa."
Tống Đồ Mãn vừa nói vừa cầm lấy bát canh mà người đàn ông đã múc cho cậu, cẩn thận uống hai ngụm nhỏ tránh bị nóng.
"Ngon thật."
Người đàn ông nhận ra sự lảng tránh của cậu, nhưng hắn vẫn kìm nén cảm xúc của mình, phối hợp theo lời cậu, "Không cần khách sáo thế đâu. Thật ra sau khi về nước, tôi cũng rất ít khi tự nấu ăn."
Tống Đồ Mãn hiểu ra, gật đầu nói, "Tôi hiểu mà, chắc công việc của Diệp tiên sinh rất bận rộn."
Diệp Thành Hạc khẽ cười một tiếng, "Do công việc bận rộn cũng là một lý do, nhưng bận xong rồi lại phải lủi thủi nấu ăn một mình, làm nhiều hay ít cũng chỉ có mình ăn. Dần dần, tôi không còn hay tự nấu nữa."
Gương mặt ưu việt của hắn, khi cười càng thêm thâm thúy, nhưng lời nói lại như ẩn chứa ý nghĩa nào đó.