“Có phải anh quá hung dữ rồi không? Xin lỗi, vợ ơi, em đừng sợ anh...”
[Hình ảnh]
“Vợ, em đã chụp ảnh gửi người khác xem, chồng cũng chụp ảnh, nhưng chỉ để vợ xem thôi.”
Thiếu niên ngây ngốc nhìn những tin nhắn liên tiếp nhảy ra, gần như bị những lời lẽ kỳ quặc của người này làm cho sững sờ.
Rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ đây?
Còn ở đây gọi tôi là vợ, tự nhận mình là chồng nữa chứ?
Thiếu niên bĩu môi, nhưng vẫn không kiềm được tò mò mà mở tấm ảnh ra.
Bức ảnh chụp một bàn tay tay to, ngón tay thon dài, các khớp rõ ràng.
Bàn tay này, không nghi ngờ gì, rất có lực và đẹp.
Những đặc điểm rõ ràng cho thấy đây là tay của một người đàn ông.
Tống Đồ Mãn không hiểu tại sao người kia lại gửi một bức ảnh như vậy. Chỉ là muốn khoe tay mình đẹp thôi sao?
Cậu mím môi, phóng to ảnh lên xem. Nhìn kỹ hơn, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều không đúng.
Hình như ngón trỏ và ngón giữa hơi ướt, giống như bị dính nước. Ở đầu ngón giữa còn có một chút chất lỏng màu trắng đυ.c.
Tống Đồ Mãn nhíu mày, cảm giác không phải là thứ gì hay ho, liền thoát khỏi giao diện tin nhắn ngay lập tức.
Ban đầu cậu còn định báo cáo tài khoản của người này, nhưng khi kiểm tra thông tin đối phương, cậu phát hiện đó là một fan lớn của mình, thường xuyên thưởng tiền khi cậu đăng tác phẩm truyện tranh.
Tống Đồ Mãn lưỡng lự, cảm thấy không nỡ báo cáo "kim chủ" của mình.
Thôi bỏ đi, đối phương cũng chỉ nói miệng thôi, cậu tự an ủi bản thân, cho rằng người kia chỉ là đầu óc không tỉnh táo. Để tránh người này gửi thêm gì đó, cậu vội thoát khỏi ứng dụng, đặt điện thoại xuống.
Quay đầu nhìn qua, bộ đồ hầu gái mà cậu vừa thay ra vẫn còn để trên đầu giường, khiến cậu không khỏi đỏ mặt. Tống Đồ Mãn nhanh chóng xuống giường, những ngón chân hồng hào co lại, vội vàng bước ra sàn nhà, cầm lấy bộ váy và nhét vào trong tủ.
Không biết có phải hay không đêm nay thật sự quá rối loạn.
Suốt đêm, cậu mơ những giấc mơ lộn xộn.
Trong giấc mơ, có một đôi bàn tay cứ chạm vào, nắn bóp phần đùi của cậu…
…
Sáng hôm sau, khi Tống Đồ Mãn chuẩn bị đi làm, cậu phát hiện trên tay nắm cửa có treo một chiếc túi xinh xắn.
Cậu tò mò nhấc túi xuống, cẩn thận mở ra xem, bên trong là bốn hộp đồ ăn mang đi.
Sau đó, cậu thấy trên túi có một mảnh giấy dán với dòng chữ: “Bánh sừng bò rất ngon, cảm ơn.”
Nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng.
Tống Đồ Mãn lập tức biết ai đã để lại đồ này, nhưng cậu không ngờ chỉ vì mình mang bánh sang biếu mà người hàng xóm lại tặng lại cả bữa sáng.
Là quà đáp lễ chăng?
Tống Đồ Mãn bước tới căn hộ bên cạnh, thử gõ cửa.
Không ai trả lời.
…
Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, cậu đến văn phòng sớm hai mươi phút. Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay cậu mang theo một túi đồ khá lớn.
“Tống Đồ Mãn, cậu mang gì vậy?” Đồng nghiệp ngồi gần cậu thấy vậy liền hỏi ngay, chẳng chút ngại ngần.
“Đồ ăn,” Tống Đồ Mãn vừa mở máy tính vừa trả lời.
“Mua nhiều như vậy?” Đồng nghiệp kinh ngạc.
“Là hàng xóm cạnh nhà mới chuyển đến tặng”, cậu đáp.
“Ôi chao, hàng xóm của cậu dễ thương thật đấy, vừa dọn đến đã tặng đồ ăn sáng. Tôi chưa từng nghe chuyện này bao giờ.”
Tống Đồ Mãn chỉ mỉm cười, không giải thích thêm. Nhân lúc vẫn còn thời gian trước khi làm việc, cậu mở túi, lấy hết đồ ăn ra.
Một phần cháo gà xé ngô, một phần há cảo tôm, một phần bánh bao nướng mật ong, và một hộp dâu tây đã rửa sạch.
Cậu vô thức xoa bụng.
Toàn là những món cậu thích.
Đồng nghiệp nhìn cũng thèm: “Hàng xóm của cậu tốt thật đấy.”
Tống Đồ Mãn không nói gì thêm, chia cho đồng nghiệp hai cái bánh bao nướng.
Đồng nghiệp nhận lấy, “Cảm ơn nha! Tôi vừa ăn sáng rồi nhưng không cưỡng lại được món này.”
Cậu khẽ cười, không nói thêm, rồi lấy đũa ra, bắt đầu ăn.
Thường thì cậu không ăn được nhiều, nhưng hôm nay, có lẽ vì món ăn quá hợp khẩu vị, cậu ăn hết sạch, chỉ chừa lại hộp dâu tây để ăn dần khi nghỉ giải lao.