Không Thể Bước Tới

Chương 6: Tự xưng?

Những suy nghĩ vẩn vơ quẩn quanh trong đầu anh, đó đều là những kí ức đẹp đẽ ngắn ngủi của hai người họ. Từng dòng máu nhỏ giọt trên ngón tay của Đình Giai, anh đã bị dao cắt vào tay.

Chỉ là vết cắt nhỏ nhưng nó buốt tới tận lục phũ ngũ tạng của anh. Là điều gì chẳng lành ư?

oOo

“Giai, em nhớ anh lắm đấy biết không?”

Anh đang cặm cụi nấu nốt nồi cháo, một lực từ đằng sau đã bám ngang thắt lưng anh.

“Anh vẫn nhớ em thích ăn cháo thịt bằm nên đặc biệt chuẩn bị cho em sao?”

“Cô ra ngoài đợi đi.”

Anh dùng lực mạnh gỡ cánh tay đang ôm ngang thắt lưng của anh, Đình Giai bất giác chau mày. Nghiên Hoa cũng thích cháo thịt bằm? Anh không hề nhớ nó, những kí ức đẹp đẽ của anh và cô ta Đình Giai anh đã tự mình bỏ quên trong dĩ vãng.

Đình Giai múc từng thừa cháo vào hộp đựng giữ nhiệt, một phần khác bỏ vào một chiếc bát.

“Tôi bảo thư kí Bùi sắp xếp phòng cho cô rồi, khi nào tìm được nhà thì cô dọn đi sau cũng được.”

“Vâng, chỉ có anh là thương em nhất mà thôi.”

Nghiên Hoa nghến chân lên, trao cho anh cái thơm má đầy ngọt ngào.

“Cô bị điên à? Tôi có vợ rồi cô biết không?”

Đình Giai mặt sa sầm lại, anh hất cô ta ra không chút nghĩ ngợi. Nghiên Hoa bị anh đẩy mà ngã khụy xuống sàn, cô ta tỏ vẻ đáng thương, gương mặt đã toàn là nước mắt.

Trước kia chỉ cần cô ta rơi một giọt lệ anh liền đau lòng thay cô ta, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy ghê tởm, nhìn cô ta toát ra toàn vẻ giả tạo. Dáng vẻ yếu đuối đó cũng là giả tạo.

“Người đâu, đưa cô ta về phòng đi.”

Nữ hầu trẻ tuổi bước vào vội vàng, nghe giọng giận dữ của Đình Giai tuyệt nhiên nữ hầu cũng cảm giác sợ hãi.

“Tiểu thư, để tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Mặc kệ cho nữ hầu đỡ cô ta dậy, cô ta vẫn mãi ngồi lì đó, như muốn chờ đợi điều gì ở anh. Đương nhiên anh đã nhìn thấu cô ta đang muốn gì, tuy vậy anh vẫn bỏ cô ta ngồi ở đó. Đình Giai cầm túi đồ rồi đi thẳng.

“Anh… em biết lỗi rồi, năm đó em đã không đợi anh mà yêu người khác… anh rất giận em đúng không?”

“Năm đó là em rời bỏ anh trước, nhưng anh cũng đã lấy người khác còn gì?”

Nói đến đây, Đình Giai bỗng khựng lại, cô ta đã nói trúng tim đen? Là cô ta rời bỏ anh trước, nhưng anh cũng chính là người hết yêu cô ta trước…

“Tôi đã không yêu cô từ lâu rồi, đừng tự ép mình suy nghĩ theo một hướng khác? Vô ích.”

“Không sao, rồi từ từ anh sẽ lại yêu em mà thôi.”

Anh không nói gì nữa mà vẫn tiếp tục bước đi.

“Anh đi đâu vậy?”

“Vợ tôi đang ở viện.”

“Em cũng muốn được đi thăm chị ấy, dù gì chị ấy cũng là vợ anh mà.”

Đình Giai không nói gì nhưng cũng ngầm đồng ý cho Nghiên Hoa đi cùng. Vị trí ghế lái phụ quen thuộc trước nay chỉ có mình cô ta mới được ngồi trên xe của anh, nay đã được thay thế bằng người khác.

Cô ta theo thói quen liền ngồi ở ghế lái phụ, mặt cô ta hớn hở như đã được mục đích gì đó.

“Phiền cô ngồi ra sau, chỗ này của vợ tôi.”

“Em biết anh giận em, nhưng cũng đâu đến mức đối xử với em như một người ngoài vậy chứ?”

Nghiên Hoa lộ bộ mặt cáo già của cô ta, dù tức giận nhưng không thể chối bỏ được sự xinh đẹp của cô ta, từng đường nét, góc cạnh đều hoàn hảo. Ông trời quá ưu ái cho cô ta rồi.

Cô ta ngúng ngoẩy bước ra đằng sau xe, yên vị ngồi một chỗ cho đến khi tới bệnh viện.