Chủ nhân của tôi cũng là A, vừa cao vừa đẹp, đứng bên cạnh tôi còn cao hơn tôi nửa cái đầu. Chủ nhân có một mái tóc đen dài, lần đầu tiên nhìn thấy tôi thì cười tủm tỉm, nhìn có vẻ như rất dễ ở chung.
Có cái cục shit!
Chỉ đến ngày hôm sau, bản tính vốn có của chủ nhân tôi hoàn toàn bại lộ. Hắn chính là một tên bệnh tâm thần.
Chủ nhân của tôi là tên biếи ŧɦái thích tự hành hạ mình, trên người hắn lúc nào cũng xuất hiện những vết thương lớn lớn bé bé. Bàn tay, cánh tay, cổ thậm chí là cả mặt, chỉ cần là chỗ làn da lộ ra bên ngoài thì đều có vết thương do hắn dùng dao rạch ra.
Chủ nhân tuy rằng là tên thần kinh, nhưng đối xử với tôi khá tốt. Trừ khi đói nên sai tôi đi nấu cơm ra thì những việc khác không tìm đến tôi. Cuộc sống ngày qua ngày của tôi còn khá tốt.
Nhưng mà, làm một O tâm địa mềm mại thiện lương, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn chủ nhân tự mình hại mình được. Như này không phù hợp với thiết lập O đáng yêu của tôi.
Cho nên mỗi lần thấy chủ nhân cầm dao định rạch vào cơ thể mình, tôi luôn tiến đến làm phiền hắn. Hắn có việc phải làm thì sẽ không tự mình hại mình nữa.
Ngày đầu tiên khi chủ nhân cầm ra dao nhỏ, tôi cầm chậu hoa giả bộ té ngã khiến chậu cây đập thẳng vào chân hắn. Chủ nhân tức giận lắm, tôi cảm giác như cả người hắn đang run rẩy vì phẫn nộ.
A, đúng rồi. Quên nói là chủ nhân của tôi có thói ở sạch. Cho nên hiện tại tôi phải chạy nhanh thôi, bằng không dao nhỏ trên tay hắn sẽ chọc xuyên qua cổ của tôi mất.
Lần đầu tiên thành công ngăn cản chủ nhân tự mình hại mình, kết quả tôi bị chủ nhân tức giận nhốt ba ngày trong phòng tối.
Mặt tôi vô cảm tự giác đi vào trong phòng.
Bảy giờ sau, tới thời gian ăn cơm chiều. Như tôi đã đoán trước, cửa phòng được mở ra. Chủ nhân mặt đen kịt kêu tôi mau đi nấu cơm.
Ngày hôm sau, chủ nhân lại lấy ra dao nhỏ, tôi đem con chuột bắt được đem qua lén bỏ vào phòng chủ nhân.
Sau một trận náo loạn, chủ nhân tâm thần của tôi bắt tôi trói lại treo lên cây làm mồi cho sâu.
Ngày thứ ba, tôi lại tiếp tục kiên trì ngăn cản chủ nhân tự mình hại mình.
Lại tiếp tục qua ba ngày.
Hôm nay, không đợi chủ nhân lấy ra dao nhỏ tôi đã trước một bước đem hắn trói lên ghế.
Chủ nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi, nội tâm phát ra lời nghi vấn: “Trên thế giới này tại sao lại có một O như cậu?” Sức lực lớn như vậy, đến chuột cũng không sợ, đúng là một O đặc biệt.
Tôi chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội.
Chủ nhân thở dài, lấy ra con dao nhỏ quen thuộc kia dán trên mặt tôi, uy hϊếp nói: “Cậu lại làm loạn tôi sẽ lột da cậu.”
Tôi vốn định “ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng lại nghĩ đến thân phân hiện tại của mình là một O nhu nhược, tôi liền dùng sức hít cái mũi, cố gắng rơi hai giọt nước mắt, bộ mặt dữ tợn của tôi phát ra mấy tiếng nức nở, nói.
“Không được lột da, em sợ wá, chủ nhân.”
Chủ nhân: “....” Trái tim hình như trong nháy mắt đã ngưng lại.