“Là bạn gái à? Thế thì mình hết cơ hội rồi. Quả nhiên trai đẹp đều đã được đặt trước.”
Cô gái ở hàng ghế trước đáp: “Nhưng Lê Tiểu Lật nói là không yêu đương với Văn Hoài Kỳ.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Chủ yếu là vì Văn Hoài Kỳ thực sự rất... đặc biệt.”
Thịnh Tây Tầm suýt chút nữa dựng thẳng tai lên.
“Đặc biệt chỗ nào cơ?”
“Khóa này trai đẹp thiếu gì, mấy khoa nghệ thuật hay biểu diễn chắc đầy ra đấy.”
“Ừm... thôi bỏ đi, cảm giác độ thẳng nam có vẻ thấp.”
Thịnh Tây Tầm bỗng thấy đầu gối nhói đau.
“Gia cảnh cậu ấy rất tệ, nghe nói bố còn phải ngồi tù.”
“Dễ hiểu, kiểu người như thế này đều chờ đợi được chữa lành.”
“Trai đẹp chỉ nên ngắm thôi, đừng yêu mà phải ‘xóa đói giảm nghèo’. Động lòng thương hại đàn ông là khởi đầu của bi kịch.”
“Đừng nhìn cậu ấy trông dịu dàng vậy, thực ra lại rất thực dụng, nhận tiền chứ không nhận tình. Bình thường cư xử vẫn khá lễ phép.”
“Xem ra chỉ có cách trở thành phú bà mới có thể thoải mái lựa chọn trai đẹp.”
Thịnh Tây Tầm càng nghe càng thấy thú vị.
Thanh mai trúc mã, vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp, trai tài gái sắc, lại còn biết rõ hoàn cảnh của nhau.
Giúp hai người này thành đôi thì sao chứ?
Để tránh việc mình xuyên sách bị số phận ép phải yêu Lê Tiểu Lật và làm mấy chuyện ngu ngốc như trong giấc mơ, Thịnh Tây Tầm đưa ra một quyết định vĩ đại –
Giúp nam phụ thăng cấp và cùng nữ chính happy ending.
Văn Hoài Kỳ không có tiền đúng không? Tôi thì có cả đống. Cậu ấy muốn gì tôi đều có thể cho.
Miễn là cậu ấy chịu yêu đương với Lê Tiểu Lật.
Thịnh Tây Tầm không nhận ra mình càng nghe càng nhập tâm, đến mức sắp nằm bò lên lưng ghế của người ta rồi.
Thịnh Quyết kéo tay cậu lại: “Làm gì thế, nghe lén người ta nói chuyện.”
Thịnh Tây Tầm nhỏ giọng gọi: “Anh.”
Thịnh Quyết: “Sao? Lại muốn đổi trường học à? Anh vừa quyên góp ít tiền đấy.”
Thịnh Tây Tầm đau lòng vô cùng: “Anh quyên cho em còn hơn.”
Thịnh Quyết: “…”
Thịnh Tây Tầm: “Trong một phút, em muốn biết mọi thông tin về người trên sân khấu kia.”
Dưới ánh đèn mờ của hội trường, dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mũi người ngồi. Anh em nhà họ Thịnh vừa tới đã có người chú ý.
Có người ngồi ở hàng ghế sau lập tức đăng bài lên tường tin trường học trên WeChat:
#Tường Tin Trường Học: Tôi vừa thấy người từng xuất hiện trên tin tức!! Ở hội trường lễ chào đón tân sinh viên. [Ảnh x9]
Dù ảnh chụp hơi mờ, vẫn có thể nhận ra diện mạo, thậm chí còn trông đẹp hơn cả mấy tấm selfie thường ngày của Thịnh Tây Tầm.
— Ôi trời! Đẹp trai quá! Đây cũng là tân sinh viên à?
— Người bên phải không phải tổng tài của Moisdu sao?
— Doanh nhân sao lại xuất hiện ở lễ chào đón tân sinh viên???
— Người bên cạnh là ai, cũng đẹp trai phết.
— Người thật đây, hình như là anh em ruột, vừa nghe gọi “anh cả” mà.
— Cậu em là tân sinh viên khoa Hội họa sơn dầu.
— Đúng là có phúc, khóa này trai xinh gái đẹp nhiều thật đấy.
Thịnh Quyết, ngoài đời là một tổng tài phong độ, giờ lại nghẹn lời: “Không làm được.”
Thịnh Tây Tầm: “Tại sao chứ!”
Cậu suýt hét lên, sau đó nhanh chóng hạ giọng: “Nhà chúng ta không phải hào môn à?”
Thịnh Quyết: “Hào môn mà sinh ra đứa ngốc như cậu đấy hả?”
Thịnh Tây Tầm: “Anh sao lại mắng em! Em có làm gì sai đâu, xem thông tin chút xíu thì có sao!”