“Thật sự thì cái tên nam chính này có gì tốt cơ chứ?”
Ngoài hào quang của nam chính và khuôn mặt khá điển trai, gã chẳng có gì nổi bật. Nếu không nhờ gương mặt đó, cô đã chẳng mê đắm gã đến vậy.
Khoan đã. Đây không phải điểm chính! Điểm chính là...
Nhìn vào màn hình điện thoại, nơi gương mặt đẹp không tì vết của Ôn Vân được phóng đại, Giang Sí khẽ lắc đầu.
Rõ ràng, cô cần thêm một nhiệm vụ nữa... Không chỉ làm thân với Ôn Vân, trở thành chị em thân thiết, mà còn phải giúp Ôn Vân nhận ra bộ mặt thật của tên đàn ông cặn bã kia!
Với nhan sắc hoàn mỹ như Ôn Vân, sao có thể để cô ấy rơi vào vũng lầy là gã Tô Cảnh kia chứ!
Không biết có cách nào để thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện hay không. Nếu có, liệu nó có liên quan đến Ôn Vân…
Nghĩ ngợi miên man, Giang Sí dần chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó tại tầng dưới, Ôn Vân đứng trước cửa sổ sát đất, gọi một cú điện thoại: “Điều tra xem gần đây Giang Sí đã xảy ra chuyện gì.”
“Rõ, Ôn tổng.”
Ôn Vân nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn, đôi mắt tựa hồ đào sâu thẳm, chẳng ai nhìn thấu được cảm xúc bên trong.
Sáng hôm sau, Giang Sí bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ màng với tay lấy điện thoại, liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, rồi ấn nút nghe và áp máy lên tai.
“Alo, Sí Sí?” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.
Giang Sí lười biếng nằm bẹp trên giường, chẳng có chút ý định dậy: “Dạ mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
Liễu Từ ở đầu dây hơi trách móc: “Tối qua con không về nhà, cũng không gọi điện báo cho mẹ. Nếu không nhờ vệ sĩ đi theo con bảo rằng con ở khách sạn, mẹ đã ra ngoài tìm con rồi đấy.”
Câu nói này như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến Giang Sí lập tức tỉnh táo. Cô bật dậy khỏi giường, nhìn qua đồng hồ trên điện thoại, đã 9 giờ rưỡi sáng!
Cô còn định sáng nay chặn Ôn Vân ngay trước cửa phòng cơ mà!
“Mẹ, con xin lỗi, con hứa sẽ không có lần sau đâu. Nhưng bây giờ con có việc gấp phải làm, con cúp máy đây ạ. Yêu mẹ nha, chụt chụt!”
Cúp điện thoại, Giang Sí lao ra thang máy với tốc độ nhanh nhất. Chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước cửa phòng của Ôn Vân. Hít sâu để bình tĩnh, cô cẩn thận gõ cửa.
Chờ một lúc, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Cô gõ thêm lần nữa, lần này mạnh hơn một chút.
Vẫn không có phản hồi.
Giang Sí bấm số gọi xuống quầy lễ tân: “Alo, tôi là Giang Sí. Làm phiền chị kiểm tra giúp tôi xem khách phòng 2803 tầng 28 - cô Ôn Vân, đã trả phòng chưa.”
“Vâng, thưa tiểu thư, xin chị chờ một lát.”
Chưa đến một phút sau, giọng nói lễ phép lại vang lên trong điện thoại: “Thưa tiểu thư, cô Ôn đã làm thủ tục trả phòng lúc 7 giờ sáng nay rồi ạ.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn chị nhé.”
Đầu dây bên kia như khựng lại một chút, rồi vội vàng đáp: “Không, không có gì, thưa tiểu thư.”
Cúp máy, Giang Sí quay lại phòng mình, quyết định rửa mặt thay đồ rồi trực tiếp đến Tập đoàn Ôn Thị tìm Ôn Vân.
Tại sảnh tiếp tân của Ôn Thị, Giang Sí bước đến quầy lễ tân: “Chào cô, cho tôi hỏi tổng giám đốc Ôn Vân có ở đây không?”
Lễ tân đang chuẩn bị hỏi thêm thì ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt. Cô gái lập tức ngừng lại, lùi hai bước, tay nắm chặt điện thoại bàn bên cạnh, vẻ mặt phòng thủ như sẵn sàng gọi cứu viện.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô nhân viên, Giang Sí lập tức hiểu ra. Chắc cô này từng là nạn nhân trong lần mình “đột kích” trước đây đây mà!
Giang Sí mỉm cười, cố gắng thể hiện vẻ dễ thương nhất có thể: “Lần này tôi đến không phải gây sự đâu, tôi có việc quan trọng muốn gặp tổng giám đốc của cô.”
Cô nhấn mạnh thêm: “Việc nghiêm túc đấy.”
Nghe vậy, cô lễ tân có vẻ bớt cảnh giác hơn một chút: “Tổng giám đốc của chúng tôi hiện không có ở đây.”
“Không đúng đâu, chị gái ơi...” Giang Sí mỉm cười, ánh mắt đầy tinh quái: “Vừa nãy chị định hỏi tôi có hẹn không, đúng không? Điều đó chứng tỏ tổng giám đốc đang ở trong công ty chứ gì. Nói dối sẽ làm xấu đi đấy!”
Lễ tân nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: “Vậy xin hỏi, Giang tiểu thư có hẹn trước không ạ?”
“Tôi không có.” Giang Sí chắp tay trước ngực, làm vẻ đáng thương mà vẫn đáng yêu: “Nhưng người đẹp tốt bụng như chị chắc chắn sẽ giúp tôi chuyển lời, đúng không? Tôi thực sự có việc rất quan trọng cần gặp tổng giám đốc của các chị. Làm ơn nha!”
Lời vừa dứt, sắc mặt cô lễ tân thay đổi, vội cúi người cung kính chào ai đó phía sau lưng Giang Sí: “Tổng giám đốc Ôn.”
Giang Sí quay người lại, mắt sáng lên vì bất ngờ.
Nhưng chỉ nghe thấy giọng Ôn Vân lạnh nhạt vang lên: “Tôi đã nói rồi, nếu Giang tiểu thư đến đây, cứ gọi bảo vệ mời cô ấy ra ngoài là được.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc. Tôi sẽ gọi ngay.”
Ôn Vân nói xong liền quay đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Giang Sí lấy một lần.