Giang Sí ngơ ngác trong nửa giây, lập tức bước theo, vẻ mặt chân thành hỏi: "Chị đẹp, có phải em không đủ tiêu chuẩn làm bạn với chị không? Chị thích kiểu gì, nói em nghe, em có tiền mà, em đi sửa!"
Hai người dừng trước thang máy. Thang máy chưa đến nên Giang Sí đứng sát bên cạnh, cố tình tạo cảm giác "đồng hành".
Ôn Vân nhíu mày, bước sang một bên để giữ khoảng cách, ánh mắt dán chặt vào con số đang nhảy trên bảng điện tử: "Làm ơn giữ khoảng cách xã giao thoải mái. Đứng xa tôi ra."
Giang Sí chẳng hiểu gì, lại sấn tới: "Chị đẹp, chị quen em à? Sao chị có vẻ ghét em thế?"
Ôn Vân liếc cô một cái, im lặng.
Trong đầu Giang Sí thoáng hiện lên điều gì đó, rồi bỗng nhớ ra... Trong kịch bản, cô không chỉ là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Giang thị mà còn là diễn viên tuyến mười tám với danh tiếng tệ hại trong giới giải trí.
Những chuyện "kịch tính" về cô được các tài khoản marketing bơm đầy mạng xã hội, không thiếu gì.
Hiểu ra vấn đề, Giang Sí cố giải thích: "Chị đẹp, người ta hay nói gì nhỉ? Đừng vội đánh giá một người chỉ qua lời đồn. Chị chắc chắn đọc mấy tin vớ vẩn trên mạng về em rồi đúng không?"
"Em thề đấy, em không giống như họ nói đâu. Chị kết bạn với em, đảm bảo chị sẽ không hối hận!"
"Nhà em giàu lắm, khách sạn này là của nhà em đấy. Nếu chị làm bạn với em, muốn ở đây bao lâu cũng được, miễn phí luôn!"
Nghe đến đây, cuối cùng Ôn Vân quay đầu lại. Giang Sí tưởng mình đã thành công, định chớp lấy cơ hội thì lại nghe Ôn Vân nhạt nhẽo nói: "Đứng xa tôi ra."
Đúng lúc này, "ting" thang máy mở cửa.
Ôn Vân bước vào trước. Giang Sí hông mảy may quan tâm đến sự lạnh nhạt cô cũng nhanh chóng bước theo, nhìn qua gương phản chiếu trong thang máy, thấy trên trán mình có vết máu. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô.
Nếu tiền không hữu dụng, vậy thì dùng cách khác!
Giang Sí vén tóc mái, bước sát Ôn Vân, giọng thê lương: "Chị đẹp, chị nhìn đi, trán em chảy máu rồi này. Đau quá... Chị có thuốc không? Chị xinh đẹp như một bông hoa, chắc chắn không nỡ để bông hoa khác héo úa bên cạnh đúng không? Nếu em bị hủy dung thì em không muốn sống nữa!"
"Chị đẹp, làm ơn giúp em, em đau quá trời luôn!" Cô chống tay lên trán, trông như sắp ngất đến nơi.
Ôn Vân liếc qua vết máu, sau đó thản nhiên lùi lại vài bước, mặt không chút biểu cảm: "Cô vừa nói khách sạn này là của cô?"
Giang Sí sáng mắt: "Đúng đúng!"
Ôn Vân: "Nếu vậy, chắc bất kỳ nhân viên nào ở đây cũng vui lòng giúp cô. Đừng làm phiền tôi nữa."
Giang Sí đứng sững một lúc, mím môi ấm ức, sau đó ngoan ngoãn lùi vào góc thang máy. Đôi mắt cô vẫn len lén nhìn Ôn Vân qua gương, trông như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Thang máy dừng ở tầng 28. Cửa mở ra, Giang Sí tranh thủ nhìn Ôn Vân thêm mấy lần, hy vọng cô sẽ quay đầu lại. Nhưng đến khi cửa sắp đóng, vẫn không có dấu hiệu gì.
Khách sạn này có tổng cộng 30 tầng. Trên tầng cao nhất, Giang Sí có một căn phòng thuộc sở hữu riêng của mình. Cô cân nhắc xem nên tạm thời từ bỏ việc dây dưa để quay lại phòng, hay cứ bất chấp mà theo sát phía sau.
Khoảng thời gian suy nghĩ chỉ kéo dài vài giây. Trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Giang Sí đã lao vọt ra ngoài, bám theo Ôn Vân từng bước như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, không nơi nương tựa.
Đáng tiếc, vị "chủ nhân" xinh đẹp chẳng buồn đoái hoài gì đến chú chó lang thang này.
Ôn Vân bước tới trước cửa phòng của mình, quẹt thẻ rồi thẳng thừng bước vào, suốt cả quá trình không hề do dự cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lấy một lần.
Đứng trước cánh cửa đã khóa chặt, Giang Sí không lập tức rời đi. Cô vò cằm, đi qua đi lại trước cửa, trầm ngâm suy nghĩ. Điều mà cô không biết là người trong phòng cũng chưa rời đi ngay, mà đang đứng trước màn hình theo dõi, quan sát cảnh tượng bên ngoài qua camera.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Giang Sí cũng quyết định...
Cào cửa!
Cô hệt như một thú cưng nuôi trong nhà, chọc giận chủ nhân thì chỉ biết sán tới nịnh nọt để xin tha thứ. Nếu chủ nhân giận đến mức tự nhốt mình trong phòng, thì chỉ có thể cào cửa để gây sự chú ý, nhưng cũng không dám cào mạnh quá, sợ khiến chủ nhân càng tức giận hơn.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Sí chưa từng phải "mặt dày" như thế này. Nhà cô luôn coi cô như một nàng công chúa, muốn gì được nấy, mọi người đều phải nhường nhịn cô. Ngay cả những ai không vừa mắt tính cách của cô, cũng chẳng dám làm khó, vì kiêng dè gia thế nhà họ Giang.
Ôn Vân là người đầu tiên khiến cô phải chịu lạnh nhạt hết lần này đến lần khác.
Cô chưa từng nghĩ, người đầu tiên mà cô phải hạ mình để lấy lòng lại đối xử với cô chẳng chút nể nang như vậy!
Nhưng ai bảo Ôn Vân là người có thể cứu mạng cô chứ!
Thể diện quan trọng, hay mạng sống quan trọng hơn?