Để Thoát Khỏi Kịch Bản, Tôi Ngã Vào Lòng Ảnh Hậu

Chương 3

"A Sí, anh sẽ tin em thêm một lần nữa, nhưng tuyệt đối không được có lần sau. Nếu không, anh thực sự sẽ giận đấy." Tô Cảnh nắm lấy tay cô, gương mặt lạnh lùng nhưng giọng nói lại dịu dàng lạ thường.

Giang Sí gật đầu liên tục như con gà mổ thóc: “Vâng, vâng. Tô Cảnh ca ca, em sẽ nghe lời anh hết. Em hứa mà!”

Có ai đó làm ơn đi, tới đây xử tôi đi cũng được, đánh cho câm luôn cũng được...

Tô Cảnh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô: “Anh biết mà, A Sí của anh ngoan nhất. Vậy giờ A Sí nói thử xem, Tô Cảnh ca ca nên dọn dẹp mớ hỗn độn mà em gây ra có phải đúng không?”

Giang Sí lập tức hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn cho tròn vai.

Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Sau khi Tô Cảnh bước vào, đám vệ sĩ đã rất biết điều đuổi hết những kẻ phiền toái ra ngoài. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại ba người là cô, Tô Cảnh và Bạch Nguyệt Đồng.

Cô giả vờ như vừa nhận ra điều gì, khẽ reo lên: “Tô Cảnh ca ca định đưa Bạch Nguyệt Đồng về nhà đúng không?”

Tô Cảnh khẽ nhéo tai cô, giọng nhẹ nhàng: “Bảo bối của anh thông minh nhất. Nhưng là bạn trai em, tất nhiên anh sẽ đưa em về nhà trước, phải không?”

Tên đàn ông khốn nạn này!

Đưa cô về nhà trước để thời gian còn lại đi làm mấy chuyện mờ ám với Bạch Nguyệt Đồng chứ gì? Lại còn bày ra vẻ mặt sâu nặng tình cảm nữa chứ!

Giang Sí âm thầm trợn mắt trong lòng, nhưng nghĩ gì thì nghĩ, mặt ngoài cô vẫn duy trì vẻ ngọt ngào.

Cô ôm lấy tay Tô Cảnh, vui vẻ cười khanh khách: “Em biết mà, Tô Cảnh ca ca yêu em nhất!”

Thấy cô đồng ý, Tô Cảnh bước tới giường, định bế ngang người Bạch Nguyệt Đồng.

Giang Sí sốt ruột dậm chân, lớn tiếng: “Tô Cảnh ca ca, anh không được bế kiểu công chúa với cô ta! Anh còn chưa bao giờ bế em như thế!”

Ánh mắt Tô Cảnh thoáng hiện lên chút không kiên nhẫn nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, khẽ khàng dỗ dành: “A Sí, anh đang giúp em dọn dẹp mớ rắc rối, đúng không?”

Giang Sí ngậm ngùi im lặng, không thể nói thêm gì.

Cô chỉ muốn ôm đầu than thở. Trước đây, cô từng yêu anh đến mức mù quáng thế nào mà tin hết những lời "mật ngọt chết ruồi" này?

Rõ ràng từng câu từng chữ đều là thuốc độc, vậy mà cô lại tưởng là mật ong, nếm từng chút, nuốt từng giọt, để rồi nhận lấy kết cục thảm khốc.

Khách sạn năm sao này thuộc sở hữu của tập đoàn Giang Thị, nằm ở tầng 16. Sau khi rời phòng, Giang Sí bước theo sau Tô Cảnh vào thang máy. Họ xuống tầng trệt, tiến về khu vực đỗ xe.

Dọc đường, cô không nói một lời, nhưng trong đầu đã âm thầm mắng anh không sót câu nào.

Tô Cảnh bế Bạch Nguyệt Đồng lên xe, đặt ở ghế sau. Giang Sí đứng trước đầu xe, trong lòng không ngừng than thở...

Trời ơi, ông trời ơi, tha cho tôi đi! Tôi thực sự không muốn dây dưa với gã đàn ông chó má này nữa!

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đèn pha rọi thẳng vào người cô. Ngay sau đó, tiếng động cơ ô tô vang lên, càng lúc càng gần.

Giang Sí rất muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra, nhưng không thể!

Thậm chí, một động tác đơn giản như quay đầu cũng hoàn toàn bất khả thi!

Khi chiếc xe sắp đến gần, cô thấy rõ ánh sáng đèn đột ngột tắt ngấm. Chiếc xe tăng tốc, lướt qua người cô rồi biến mất.

Cùng lúc đó, cảm giác kỳ lạ trên người cô cũng biến mất trong chớp mắt, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

Một cơn hoảng hốt vô cớ dâng lên. Trực giác mách bảo cô rằng cô không thể bỏ lỡ chiếc xe đó, hoặc người nào đó trên xe đó.

Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được hành động của mình!

Ngay khi cô tuyệt vọng định bước vào ghế phụ, đột nhiên âm thanh quen thuộc của chiếc xe kia lại vang lên.

Chiếc xe đó... quay lại rồi!

Chiếc xe quay lại với tốc độ cực nhanh, lùi vào bãi đỗ ngay cạnh xe của Tô Cảnh. Cả quá trình diễn ra gọn gàng, chính xác đến mức hoàn hảo, khiến Tô Cảnh - người đang đứng cạnh chuẩn bị đóng cửa xe cho Giang Sí cũng phải ngạc nhiên.

Giang Sí cuối cùng cũng nhận ra cảm giác kỳ lạ đó là gì.

Là giải thoát! Là tự do!

Ngay lúc này, cô hoàn toàn không còn cảm nhận được cái lực vô hình bí ẩn vẫn đè nặng trên người mình từ khi tỉnh lại. Trong niềm phấn khích, cô vươn tay ra... và dùng hết sức véo một cái thật mạnh vào đùi Tô Cảnh!

“Á!” Tô Cảnh kêu lên đau đớn, lùi hẳn hai bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Sí, người đang nửa người ngồi trong xe.

Là thật! Cô thật sự đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể!

Giang Sí chẳng tỏ vẻ áy náy chút nào, nhếch miệng cười nhạt: “Ơ kìa, xin lỗi nha Tô Cảnh ca ca, em cứ tưởng đó là chân của em.”

Tô Cảnh siết chặt tay đang bám trên cửa sổ xe, ánh mắt thoáng lạnh đi nhưng không nói gì. Anh chỉ cúi người chuẩn bị đóng cửa xe. Thế nhưng chưa kịp hành động, Giang Sí lại bất ngờ không ngồi vào hẳn mà trực tiếp bước xuống xe.