Là Phó Dư Ngạn điên rồi hay chính cô điên rồi?
Một món quà đắt giá như vậy anh lại tùy tiện đặt vào tay cô?
Dù biết anh giàu có nhưng như thế này liệu có quá lố không?
Không chỉ Nguyễn Tuyển Hề bị làm cho sững sờ mà cả phòng cũng rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Cuối cùng, chính Nguyễn Tuyển Hề là người lấy lại tinh thần trước. Một tiếng “cạch” vang lên khi cô đóng chiếc hộp lại, rồi đẩy trả nó về phía Phó Dư Ngạn.
"Anh Ngạn, chắc anh nhầm quà rồi."
Cô cười gượng, chẳng bận tâm anh nghĩ gì, thẳng tay nhét món quà trở lại cho anh.
Sau đó, cô cầm ly rượu lên, ngả người tựa vào ghế, tạo thêm khoảng cách với anh.
Dù không biết điều đến đâu, cô cũng chẳng dám nhận một món quà đắt đỏ như thế từ người khác.
Ánh mắt Phó Dư Ngạn lướt qua chiếc hộp nhung vừa bị trả lại, sau đó quay sang nhìn cô.
“Quà sinh nhật.”
Mấy năm qua, dù không tham gia sinh nhật của Nguyễn Tuyển Hề nhưng Phó Dư Ngạn vẫn luôn gửi quà nhưng điều đó không khiến lý do này hợp lý hơn chút nào.
Nguyễn Tuyển Hề càng không dám nhận, chỉ cười nhạt đáp lại từ xa:
"Anh Ngạn, tôi nhát gan lắm, anh đừng đùa. Huống chi, sinh nhật tôi còn lâu mới đến."
Dù xét về tình hay lý, một món quà đắt giá như thế đều vượt ngoài khả năng cô có thể chấp nhận.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng lại bị đẩy mở.
"Sao im ắng vậy? Mọi người đang làm gì thế…"
Giọng nói hào hứng vừa vang lên đã lập tức ngưng bặt khi Giang Chỉ bước vào và nhìn thấy Nguyễn Tuyển Hề.
Lăng Phong cũng giật mình, vô thức liếc nhìn về phía Phó Dư Ngạn. Anh ấy là người tổ chức buổi gặp mặt này nhưng không hề thông báo cho Giang Chỉ. Anh ấy không hiểu tại sao anh ta lại biết mà đến.
Những người khác trong phòng nhanh chóng dồn ánh mắt về phía Nguyễn Tuyển Hề.
Hai người họ vừa hủy hôn không lâu, chuyện đã làm rùm beng khắp nơi. Liệu lần này gặp lại, Nguyễn Tuyển Hề sẽ phản ứng thế nào?
Nhưng sắc mặt của Nguyễn Tuyển Hề không hề thay đổi, không có chút dao động cảm xúc nào.
Thậm chí, cô còn nâng ly rượu lên, điềm nhiên nói:
"Không phải tôi theo anh đến đây nha."
Cô biết rõ, hơn một năm qua cô đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta khó hiểu.
Nói thẳng ra, Giang Chỉ có lẽ đã có phản xạ cảnh giác với cô. Nếu cô không nhanh chóng giải thích, rất có thể anh ta sẽ nổi giận ngay lập tức.
Ánh mắt Giang Chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Tuyển Hề.
Từ lần gặp nhau không vui ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên họ gặp lại.
Mấy ngày qua, cô không hề liên lạc với anh. Ngay cả tin cô xuất viện, anh cũng chỉ biết qua lời của quản gia. Sau khi xuất viện, cô lập tức chuyển về nhà họ Nguyễn.
Giờ đây khi đối mặt với anh ta , thái độ của cô hoàn toàn thờ ơ và xa cách, như thể cô là một người hoàn toàn khác so với trước vụ tai nạn.
Kết quả này đáng lẽ là điều Giang Chỉ mong muốn nhưng không hiểu sao, trong lòng anh ta vẫn thấy có gì đó không đúng.
Nguyễn Tuyển Hề liếc nhìn Giang Chỉ thêm một lần nữa, thấy anh ta đang trầm ngâm, sắc mặt không mấy vui vẻ.
Nếu là trước đây, cô hẳn sẽ tự hỏi mình đã làm gì sai, sau đó tìm cách hỏi anh ta lý do tại sao anh ta giận.
Nhưng bây giờ, khi Giang Chỉ đứng trước mặt, điều duy nhất cô nghĩ đến là Hà Tư Vân.
Người đàn ông vì một cô gái ngây thơ mà hủy hôn với cô, thậm chí đẩy cô vào tù, chỉ khiến cô cảm thấy buồn cười.
Vậy nên, cô nhẹ nhàng quay mặt đi, không nhìn anh ta nữa, rồi bắt đầu trò chuyện với người bên cạnh.
Lăng Phong nhanh chóng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, liền bước tới khoác vai Giang Chỉ:
"Tuyển Hề là do tôi mời, nào, ngồi xuống đây đi."
Ý anh ấy rõ ràng, dù có khúc mắc thì cũng đừng gây sự lúc này.
Giang Chỉ không nói gì, chỉ lạnh lùng ngồi xuống một chỗ trống gần đó, cách Nguyễn Tuyển Hề không xa.
Dưới sự dẫn dắt của Lăng Phong, không khí trong phòng nhanh chóng trở nên sôi động trở lại.
Bề ngoài Nguyễn Tuyển Hề vẫn trò chuyện với người bên cạnh nhưng trong lòng không ngừng cảm thấy phiền muộn. Cô đang cân nhắc tìm lý do rời đi thì cánh cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy mở.
Lần này bước vào là mấy người phục vụ mang đồ uống và người đi cuối cùng không ai khác chính là Hà Tư Vân.