Trong những cảnh tượng đó, Phó Dư Ngạn tuy không xuất hiện nhiều nhưng lại giữ một vai trò cực kỳ quan trọng.
Bởi vì anh cũng bị nữ chính Hà Tư Vân với vẻ hồn nhiên, ngây thơ "đánh bại" trở thành nam phụ số ba, yêu mà không thể có được.
Thật đúng là trớ trêu.
Một người như Phó Dư Ngạn, vốn sinh ra đã cao quý, không nhiễm chút bụi trần, đứng trên đỉnh xã hội, lại cũng phải nếm trải cảm giác yêu mà không được đáp lại.
Cơn giận trong lòng Nguyễn Tuyển Hề bất giác bùng lên.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Dư Ngạn luôn đối xử với cô khắt khe.
Khi học tiểu học, cô lười biếng không làm bài tập, để Giang Chỉ làm hộ, bị anh phát hiện và mách cô giáo khiến cô bị phạt chép phạt suốt một tháng.
Lên trung học, Lăng Phong và mấy người khác đánh nhau, cô tò mò đi hóng chuyện, bị anh bắt quả tang và kết quả là bị cấm túc nửa năm.
Lúc học cấp ba, có bạn học viết thư tình cho cô nhưng thư chưa kịp đến tay cô đã bị anh dọa: nếu dám yêu sớm thì anh sẽ bẻ gãy chân cô.
Còn khi vào đại học...
May mà khi đó anh đi du học, cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự "kiểm soát" của anh.
Vậy mà một người luôn khắt khe với cô như thế, lại có thể yêu một người ngây thơ, dễ thương kiểu "bạch liên hoa" như Hà Tư Vân.
Suy nghĩ này làm cơn giận trong lòng cô bùng cháy dữ dội đến mức ngón tay cũng run lên.
Cơn giận này còn mãnh liệt hơn cả sự phản bội của Giang Chỉ.
Nhưng dù cô có thể thẳng tay tát Giang Chỉ và dứt khoát chấm dứt thì với Phó Dư Ngạn, cô lại chẳng thể làm gì.
Tất nhiên, cô cũng không dám làm gì.
Cô chỉ có thể quay mặt đi, tránh nhìn vào gương mặt thanh cao mà anh tuấn của anh, rồi ậm ừ chào hỏi những người khác trong phòng.
Phó Dư Ngạn ngồi đó, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo cô.
Anh nhìn cô lần lượt chào hỏi từng người trong phòng nhưng cố tình bỏ qua anh.
Nhìn cô nhận ly rượu từ Lăng Phong, ngửa đầu uống nửa ly chỉ trong một hơi.
…
Càng nhìn, ánh mắt hứng thú kia lại dần nhuốm chút không hài lòng.
Nhưng anh là ai chứ? Chỉ cần nhìn cô thêm vài lần, đã có người trong phòng để ý và hỏi thay anh:
"Tuyển Hề, có thật là cậu mất trí nhớ không? Sao không chào hỏi anh Ngạn?"
Chuyện cô và Giang Chỉ có mâu thuẫn, nhóm bạn thân này ít nhiều đều biết.
Nhưng nếu nói cô mất trí nhớ thật, vậy tại sao cô lại chào hết tất cả mọi người trừ Phó Dư Ngạn?
Bị gọi thẳng tên, Nguyễn Tuyển Hề vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, mỉm cười nhẹ với người hỏi:
"Tôi có quên một số chuyện nhưng làm sao dám quên anh Ngạn được?"
Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói, giọng đầy khách sáo:
"Chỉ là tôi sợ anh Ngạn đi nước ngoài nhiều năm, có lẽ đã quên mất tôi rồi, nếu tôi đường đột chào hỏi thì chẳng phải thất lễ hay sao?"
Cuối cùng, cô dứt khoát nhìn thẳng về phía Phó Dư Ngạn, nụ cười trên mặt đầy vẻ lịch sự nhưng không chân thật, trong mắt lại lóe lên sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghe cô nói kiểu mỉa mai như thế, cả căn phòng lập tức vang lên tiếng cười ồn ào.
Lăng Phong còn trêu chọc: "Anh Ngạn, xem ra Tuyển Hề vẫn sợ anh như ngày nào nha!"
Thật ra, trong căn phòng này, không ai là không sợ Phó Dư Ngạn.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là một sự hiện diện đặc biệt trong nhóm bạn này.
Gia đình họ Phó có tầm ảnh hưởng lớn đến mức trong thành phố Ninh Châu thì bất cứ ngành nghề nào cũng đều có dấu ấn của họ.
Hơn nữa, người nhà họ Phó không chỉ kinh doanh mà còn nổi bật ở nhiều lĩnh vực khác, thực sự là một gia tộc danh giá đúng nghĩa.
Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phó Thị, việc anh giao du với đám con cháu nhà giàu như bọn họ đã là một sự hạ mình.
Nhưng trong nhóm bạn này, chỉ có một mình Nguyễn Tuyển Hề là vừa gặp anh đã tìm cách tránh xa.
Nghe lời trêu chọc của Lăng Phong, Phó Dư Ngạn khẽ mím môi, hàng lông mày dài nhướng lên, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ kiêu ngạo quen thuộc pha chút thờ ơ.
"Ồ? Tuyển Hề sao lại phải sợ tôi?"
Sợ anh?
Anh đã làm gì mà cô phải sợ anh?
"Đừng nghe tên Lăng ngốc kia nói linh tinh. Tôi đâu phải học sinh cấp ba nữa, chẳng lẽ vào quán bar mà còn sợ anh mách thầy cô sao?"
Nguyễn Tuyển Hề cười nhạt, nâng ly rượu lên hướng về phía anh mà cụng từ xa, sau đó liền ngửa đầu uống cạn trong một hơi.