Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Bị Thiếu Gia Thật Để Ý

Chương 22: Úc Trì đúng là cầm thú!

Quý Tự cũng có chút lo lắng, bố mẹ cậu vốn dĩ để mặc cậu tự do, dù giờ bỏ học họ cũng chẳng bận tâm. Nhưng bên ông nội có lẽ sẽ hơi khó xử lý.

Cậu đem nỗi phiền muộn này hòa cùng ly sữa mà uống xuống: “Tôi sẽ thuyết phục gia đình.”

“Thế để tôi giới thiệu qua về chương trình nhé?” Ngô Việt dò hỏi.

Quý Tự gật đầu.

Cậu phát hiện ly sữa trong tay khá ngon, ngoài vị sữa đậm đà còn có hương cam tươi mát, hơi giống với một mùi vị nào đó trong ký ức.

Nhất thời không nghĩ ra, cậu lại uống thêm một ngụm nữa.

Một ngụm, một ngụm, rồi lại một ngụm...

“Chương trình của chúng tôi dự định chọn ra 100 thiếu niên...” Ngô Việt vừa nói được một câu, Quý Tự đã ngã gục xuống.

Ngô Việt nhanh tay đỡ lấy, để Quý Tự ngả người dựa vào sofa, tránh cho đầu đập thẳng vào mặt bàn trà bằng đá cẩm thạch.

Xong xuôi, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Là tôi mang đến cho cậu, hay cậu tự đến lấy?”

Đầu dây bên kia đáp lại câu gì đó, Ngô Việt cười cười: “Che chở kỹ thế?”

“Tôi nói này, cậu nhóc này dễ lừa như vậy, chuyện này để Vương Thành xử lý là xong, sao còn bắt tôi quay về một chuyến? Tôi còn đang bận tìm bí mật của mấy lão già nhà Quý thị cho cậu đấy.

Xem ra, cậu đúng là che chở ghê thật.” Anh vừa tự hỏi tự trả lời, không đợi đầu dây bên kia lên tiếng.

Đầu dây bên kia cúp máy.

Ngô Việt nhàn rỗi, liếc nhìn Quý Tự đã say đến bất tỉnh nhân sự bên cạnh, chép miệng một tiếng, cảm thán: “Chưa trưởng thành hả? Úc Trì đúng là cầm thú!”

Một lát sau, cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông dáng cao, phong thái cao quý bước vào.

Quý Tự lúc này đã mơ màng.

Cậu cảm giác có người ôm lấy mình, hơi thở của người đó rất quen thuộc.

Nhưng lúc này đầu óc cậu mông lung, mắt cũng không mở ra nổi.

“Quý Tự.”

Không lâu sau, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

Giọng nói lạnh lẽo, giống như đang không vui.

Quý Tự phải gắng hết sức mới mở được một khe mắt. Trong tầm nhìn mờ mờ, một gương mặt anh tuấn hiện ra.

Hình như còn có một cặp kính.

“Rượu uống ngon không?” Người đó hỏi.

Quý Tự ậm ừ một tiếng, theo bản năng sửa lại: “Tôi chỉ uống sữa thôi.”

Hoàn toàn không có chút phòng bị!

Quý Du Trì dùng chân đóng cửa lại, ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn người đang say khướt trong lòng.

“Sữa ngon lắm.” Quý Tự liếʍ liếʍ môi, lẩm bẩm bổ sung.

Còn tham ăn nữa!

Quý Du Trì hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng hỏi: “Thích bị người ta bắt nạt đến vậy sao?”

Người trong lòng không trả lời.

Quý Du Trì đặt cậu lên giường trong phòng ngủ chính, động tác không mấy dịu dàng.

Sau đó hắn đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống.

Thiếu niên nằm trên giường rất ngoan, không nhúc nhích.

Nửa gương mặt vùi trong chiếc gối trắng tinh, từ gò má đến tai, rồi xuống cổ, kéo dài đến xương quai xanh trong bộ đồng phục, đều ửng lên sắc hồng.

Sự tương phản màu sắc giữa làn da ửng hồng với bộ đồng phục đen và ga giường trắng càng làm cậu trông mềm mại, quyến rũ hơn.

Khóe miệng cậu còn vương chút vệt sữa, nhìn qua quả thật... rất ngon.

Ánh mắt Quý Du Trì trở nên tối hơn.

Hắn cúi xuống, đưa tay, dùng ngón cái lau đi vệt sữa trên khóe môi Quý Tự.

“Ưʍ...”

Có lẽ vì lực tay hơi mạnh, Quý Tự vô thức phát ra một tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh mềm mại, mê hoặc.

Dưới ngón tay của hắn, đôi môi của thiếu niên càng đỏ hơn.

Giống như đang đáp lại sự chạm vào của hắn, dù hắn chẳng hề dịu dàng, phản ứng của thiếu niên vẫn rất nhiệt tình.

Quý Du Trì nhắm mắt lại, xoay người định rời đi.