Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Bị Thiếu Gia Thật Để Ý

Chương 16: Đêm qua cậu đã mơ một giấc mơ

Quý Du Trì nâng tay, khi gần chạm vào tóc cậu thì thiếu niên trên giường bất ngờ trở mình.

Cậu đổi tư thế nằm.

Quý Du Trì rút tay về, không để lộ chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.

Nhưng vừa mới bước một bước, hắn nghe thấy thiếu niên trên giường lẩm bẩm một câu: "Trì học trưởng... bài này em làm được."

Quý Du Trì đột nhiên xoay người, ánh mắt đen kịt khóa chặt vào người nằm trên giường.

Dưới ánh trăng, thiếu niên vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Câu nói đó, chỉ là một lời mê sảng trong giấc mơ.

Như sợ làm phiền giấc ngủ của thiếu niên, lại như sợ ánh trăng ngoài cửa sổ nghe được, Quý Du Trì khẽ cười, nhẹ nhàng quay trở lại bên giường.

Dưới ánh trăng, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên.

"Anh biết rồi, Tiểu Tự thật giỏi."

Ngữ điệu dịu dàng, giống như lời thì thầm của tình nhân.



Quý Tự tỉnh giấc, vẫn còn chút mơ hồ, mất một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.

Đêm qua cậu đã mơ một giấc mơ.

Nhưng nói là mơ cũng không đúng, vì đó là chuyện từng xảy ra trong đời thực.

Thật ra, sau này Trì học trưởng từng liên lạc với cậu một lần.

Lúc đó, cậu vừa nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong ngành điện ảnh, thì nhận được một cuộc gọi từ Trì học trưởng.

Người kia hẹn gặp cậu.

Dù đã ba năm không liên lạc, Quý Tự vẫn nhận ra giọng nói ấy chính là của Trì học trưởng, nên đã đồng ý gặp anh tại khách sạn nơi mình đang ở.

Nhưng không ngờ, trên đường về, cậu gặp tai nạn xe, khiến cuộc hẹn của cả hai trở thành vô vọng.

Khi mới xuyên vào cuốn sách này, đầu óc cậu vẫn còn lộn xộn, chưa làm rõ được nhiều chuyện.

Hôm qua, khi Quý Du Trì chỉ vào vài bài toán mà Trì học trưởng từng giảng cho cậu, cậu mới nhớ lại chuyện này.

Quý Tự nhẹ nhàng thở dài.

Cậu không biết sau khi chia tay, Trì học trưởng đã sống thế nào, lần này tìm cậu vì lý do gì. Nhưng giờ đây, cậu không còn cơ hội để biết nữa.

Thu dọn sách vở xong, Quý Tự cũng cất kỹ chút tiếc nuối nhỏ bé của mình.

Quý laox gia và Quý Du Trì sáng sớm đã đến công ty, Quý Tự ăn sáng một mình rồi đến trường.

Hôm nay là Chủ nhật, không có tiết học.

Quý Tự dậy sớm, đến đồn cảnh sát để chuyển hộ khẩu ra khỏi Quý gia, coi như là một lời giải thích chính thức và thiện ý dành cho Quý Du Trì.

Sau khi làm xong thủ tục, cậu không trở về nhà cũ Quý gia, mà theo thói quen của Thẩm Ẩn Thanh trong sách, tìm đến bãi cỏ trước thư viện trường học.



Ánh sáng buổi sáng ấm áp, Thẩm Ẩn Thanh mặc đồng phục trường, cầm một cuốn sách đọc một cách yên tĩnh dưới ánh nắng, cảnh tượng giống như một tấm áp phích quảng cáo của một bộ phim học đường.

Quả đúng là nhân vật chính trong cuốn sách, khí chất thật không tầm thường.

“Thẩm Ẩn Thanh.” Quý Tự bước lên, gọi tên đối phương.

Thẩm Ẩn Thanh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cậu, sắc mặt có chút thay đổi, rõ ràng là có sự bài xích, thậm chí có chút sợ hãi.

Quý Tự biết nguyên chủ đã để lại ấn tượng xấu với Thẩm Ẩn Thanh, nên bước đến gần và chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi vì những gì đã làm trước đây, từ giờ sẽ không tái phạm nữa.”

Thẩm Ẩn Thanh nhìn cậu không nói gì, như đang suy nghĩ về ý định của cậu.

Quý Tự không giỏi trong việc hóa giải mâu thuẫn, chỉ có thể cố gắng thể hiện thái độ chân thành mà không để lộ việc xuyên vào cuốn sách: “Cậu tin tôi đi, chuyện trước kia không phải ý định của tôi, sau này nếu cậu gặp khó khăn gì cứ tìm tôi, coi như tôi bồi thường cho cậu.”

Nói xong, Quý Tự nhẹ thở dài trong lòng.

Đây đều là chuyện gì, sao khi xuyên vào sách mà cứ như đi trả nợ vậy.