Khi rơi xuống nước, Lương Tu vẫn không chịu buông tay. Hắn lập tức kéo cô lên mặt nước.
Cả hai người họ toàn thân ướt sủng nằm ngửa trên bãi đất, thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh biếc, cảm giác như vừa thoát khỏi cửa tử vậy.
Vương Dĩ Mạt là người đầu tiên bật cười.
"Hahaha…"
Xem ra, việc gϊếŧ người chỉ dựa vào bốn mươi mấy tập Conan là hoàn toàn không đủ.
Lương Tu quay đầu nhìn cô, sau đó cũng bật cười, tiếng cười hòa lẫn vào tiếng cười của cô vang vọng dưới bầu trời trong vắt.
Trên dốc, con ngựa đã yên lặng lại, cúi đầu ăn cỏ, khung cảnh vừa hài hòa lại vừa quái dị.
Cho đến khi Hạ Nam Chu dẫn theo một nhóm người hối hả chạy đến. Họ mang theo khăn khô, đồ y tế, cả nước ấm, tất cả đều dồn về phía Lương Tu.
Hắn được Hạ Nam Chu đỡ dậy, xung quanh người chăm sóc hắn không ngớt. Trong khi đó, Vương Dĩ Mạt vẫn nằm dài trên đất nghiêng đầu nhìn họ.
"Không sao chứ?"
"Có bị thương ở đâu không?"
"Sao lại chảy máu thế này? Kéo tay áo lên anh xem nào."
Vương Dĩ Mạt lặng lẽ đứng dậy, nét mặt bình thản, sau đó quay người, im lặng rời đi.
Cô bước một đoạn thì phía sau bỗng vang lên tiếng gọi.
"Chị!"
Cô khựng lại một chút, đôi chân chậm hẳn.
"Chị có bị thương không?"
Không ngờ người đầu tiên lên tiếng hỏi thăm cô lại là cái người mà cô thầm gọi là "trà xanh" này. Dù biết rõ đây chỉ là trò diễn cố ý để Hạ Nam Chu trông thấy, nhưng...
Còn Hạ Nam Chu thì sao?
Trước sự tổn thương của cô, anh thậm chí chẳng buồn làm ra vẻ quan tâm nữa là...
"Chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu được thì sao sau này đóng phim được?"
Câu nói lạnh nhạt của Hạ Nam Chu không khiến cô cảm thấy giận dữ. Bởi là một fan cuồng tận tụy nên việc thấu hiểu và chấp nhận những lời cay nghiệt của thần tượng là điều tối thiểu.
Hơn nữa, không phải giấc mơ của cô là được đóng chung một bộ phim với Hạ Nam Chu ngày càng gần hơn rồi sao?
Lúc này, cả bắp chân cô bầm tím một mảng lớn. Khi khẽ chạm vào, cơn đau buốt khiến cô không kìm được mà rít mạnh một hơi.
…
Tối đến, khi chuẩn bị chườm nóng chỗ bị thương, cô nghe tiếng động từ cửa. Lập tức, cô buông ngay mọi thứ trong tay ra rồi nhanh chóng chạy ra đón.
Hạ Nam Chu đã trở về.
Cô đón lấy chiếc áo khoác của anh, cúi người giúp anh thay dép rồi nở một nụ cười ngọt ngào nhất, tựa như một người vợ hoàn hảo, nghênh đón người chồng cao cao tại thượng của mình.
"Anh mệt rồi phải không? Để em đi chuẩn bị nước tắm cho anh nha."
Hạ Nam Chu trông đúng là mệt thật, đến mức chẳng buồn trả lời mà chỉ gật đầu một cái thật khẽ.
Sau khi chuẩn bị nước nóng xong, Vương Dĩ Mạt lại tất bật giúp anh thay đồ. Cô giống hệt một tiểu nha hoàn nhưng động tác của cô nhanh nhẹn, cách cô chăm sóc người khác cũng vô cùng khéo léo.
Có lẽ chính vì vậy mà suốt thời gian qua Hạ Nam Chu đã quen với sự phục vụ chu đáo của cô.
Đây là khoảnh khắc mà Vương Dĩ Mạt yêu thích nhất. Từng chiếc cúc áo trên người Hạ Nam Chu được cô cẩn thận cởi ra, đôi mắt không thể rời khỏi bờ ngực săn chắc ngay trước mặt.
Dù đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt cố gắng tỏ ra bình thản nhưng bên trong đã đỏ ửng đến tận mang tai.
Và lần nào cô cũng nghĩ thầm...
*Bao giờ thì anh mới thưởng cho em được chạm lên nơi này một lần đây?*