Điên Cuồng Chiếm Đoạt: Người Tình Của Chồng Muốn Chiếm Hữu Tôi

Chương 7: Muốn xem "bé chim" của tôi à?

Lưng ngựa cao, cô lại hơi sợ độ cao. Mỗi lần ngựa cử động, cô đã cảm thấy chao đảo.

Vương Dĩ Mạt cố gắng bình tĩnh, lẩm nhẩm những kiến thức đã học: "Dây cương giống như vô-lăng, kéo sang trái là rẽ trái, kéo sang phải là rẽ phải, kéo căng và ghì xuống là phanh... chân đạp nhẹ vào bụng là tăng tốc... còn có ép sóng, đánh sóng nữa..."

Cô tập trung cao độ, mồ hôi lấm tấm trên trán, dù ngựa chỉ đang di chuyển rất chậm.

Lương Tu nhìn cô chăm chú một lúc, môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hắn đột ngột thúc hai chân, làm con ngựa tung vó chạy vụt đi.

Tiếng vó ngựa vang lên giữa bầu trời trong xanh, trên thảm cỏ xanh mướt. Bờm ngựa bay phấp phới, Lương Tu ngồi vững trên lưng ngựa, dáng vẻ ung dung tự tại, cả người như hòa làm một với khung cảnh.

Hắn lướt đi tựa cơn gió nhẹ, thanh thoát đến mê hoặc.

Trước khung cảnh tuyệt đẹp đó, Vương Dĩ Mạt ngẩn ngơ nhìn, cảm thấy Lương Tu lúc này chẳng khác gì một công tử phong lưu trong tiểu thuyết.

Đang mải ngắm, con ngựa dưới cô đột nhiên lắc mạnh. Cô không kịp giữ dây cương nên hét lên một tiếng trước khi ngã khỏi lưng ngựa!

May thay, ngựa không chạy nữa, cỏ bên dưới dày và mềm. Ngoài cảm giác đau rát ra thì cô không bị thương.

Tiếng vó ngựa dồn dập trở lại. Lương Tu dừng trước mặt cô.

Khi cô tưởng hắn sẽ chế giễu mình, Lương Tu lại nhảy xuống ngựa, đưa tay ra với cô, cười: "Chị ngẩn ra nhìn tôi hả?"

Vương Dĩ Mạt phớt lờ lời nói và bàn tay của hắn rồi tự đứng dậy.

Nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh nắng đâm thẳng vào mắt cô. Trong luồng sáng chói ấy, cô thấy Lương Tu mỉm cười, đẹp đẽ như một tinh linh vậy.

*Công tử như ngọc, được mài dũa tinh xảo, rạng rỡ hoàn mỹ.*

"Chị thấy tôi ngầu chưa?"

Một giây trước, cô còn tức giận hắn là tiểu tam, nhưng một giây sau, cô lại bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc đến mất trí.

Nghĩ đến cảnh cưỡi ngựa phóng qua thảm cỏ xanh vừa rồi, trong đầu cô hiện lên một thước phim điện ảnh tuyệt đẹp.

Không hiểu sao cô lại ngây ngốc gật đầu.

"Cũng… cũng hơi ngầu đấy."

Kết quả, chàng mỹ nam trước mặt đột nhiên tròn xoe mắt, đưa tay che miệng, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, gương mặt đỏ bừng đầy e thẹn.

"Chị thực sự muốn xem "bé chim" của tôi à?"

"Hả???" Vương Dĩ Mạt sững người. Cô vừa nói gì sai sao?

Ngay sau đó, cô thấy Lương Tu nhìn quanh một lượt. Ngoài hai người họ ra thì ở đây chỉ còn hai con ngựa.

"Nếu chị muốn xem… cũng không phải không được." Lương Tu vừa nói, vừa bắt đầu cởi… quần*.

(*Vì từ "ngầu" (屌) còn có nghĩa khác là "bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam")

"ĐỢI ĐÃ!!!" Cô hét lên, hoảng loạn: “Cậu vừa nói cái gì?!"

"Chẳng phải chị muốn xem của tôi à…"

"Xem cái đồ chết tiệt nhà cậu ấy!!!"

Một tràng chửi rủa nảy lửa tuôn ra không chút kiêng nể, nhắm thẳng vào Lương Tu.

Nhưng điều khiến Vương Dĩ Mạt phát điên hơn cả là—Lương Tu không những không xấu hổ mà còn cười tươi như hoa, vui vẻ đón nhận những lời chửi mắng của cô nữa.

Cuối cùng hắn vỗ nhẹ lên con ngựa bên cạnh, thay đổi thái độ nghiêm túc hơn, nói: "Chị à, thực ra con ngựa này ranh mãnh lắm. Nó có thể cảm nhận được chị có biết cưỡi hay không. Nếu cảm thấy chị không biết thì nó sẽ bắt nạt chị đấy."