Xấp tài liệu trên bàn là kịch bản và thông tin chi tiết về bộ phim. Kịch bản rất dày nhưng cô chỉ mới xem được một nửa thì Hạ Nam Chu đã thay đồ xong, anh khoan thai bước xuống.
Đúng 9 giờ, như thường lệ, đây là thời gian anh bắt đầu tập luyện bất kể đang ở đâu.
Anh cởϊ áσ bước đến khu vực tập gym trong nhà.
Ngay lập tức, sự chú ý của Vương Dĩ Mạt rời khỏi xấp tài liệu.
Cô nhớ lại những bộ phim hành động của Hạ Nam Chu mà cô từng xem hồi tiểu học. Thời đó anh đã trông y hệt bây giờ, hoàn toàn không thay đổi. Anh sớm thành danh, ra mắt từ rất trẻ nhưng năm nay đã hơn ba mươi tuổi. Vậy mà…
Thể trạng của anh vượt xa những chàng trai trẻ hai mươi tuổi.
Cơ bắp của anh sắc nét, cân đối, không chút nào tạo cảm giác thô kệch, mà vừa gợi cảm vừa mê hoặc.
Đặc biệt là khi anh tập luyện, những giọt mồ hôi lăn từ gương mặt xuống cổ, lướt qua yết hầu, trượt dọc ngực và rơi xuống bụng.
Mỗi lúc như vậy, ánh mắt của Vương Dĩ Mạt càng thêm chăm chú, nhìn chăm chăm vào từng chuyển động của anh.
Trong tâm trí, cô tưởng tượng mình chính là giọt mồ hôi ấy, men theo từng đường cong hoàn hảo trên cơ thể anh.
Trời ơi… anh đẹp trai, phong trần và cuốn hút đến nhường này. Người đàn ông này hoàn toàn đáp ứng mọi tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Không giống như Lương Tu với vẻ mềm mại yếu đuối. Ở Hạ Nam Chu, từ ánh mắt đến khí chất đều toát lên vẻ mạnh mẽ của một người đàn ông thực thụ. Chỉ cần nhìn anh thôi mà người ta phải nghĩ rằng…
*Người đàn ông này chắc chắn rất giỏi chuyện giường chiếu.*
Hẳn là kiểu khiến người ta vừa yêu vừa hận, vừa mê mệt vừa kiệt sức.
Chỉ mới ngồi cách anh một đoạn thế này mà cô đã hoàn toàn bị sự nam tính của anh mê hoặc đến mức đầu óc quay cuồng.
Cuối cùng, khi anh cất tiếng nói thì cô mới bừng tỉnh.
"Tôi bảo em xem tài liệu chứ không phải xem tôi."
Vương Dĩ Mạt giật mình, vội dời ánh mắt đi, cúi đầu nhìn vào kịch bản trong tay. Nhưng những dòng chữ giờ đây như đang nhảy múa, xoay vòng trước mắt cô khiến cô càng nhìn càng rối.
Cô lẩm bẩm một cách bất mãn: "Giá mà mấy chữ này in lên người anh thì tốt biết mấy." Cô nhìn mãi cũng không chán.
Hạ Nam Chu đang làm động tác hít đất, giọng anh vẫn bình tĩnh: "Cho em nhận vai diễn này còn một lý do nữa."
"Lý do gì?"
"Lương Tu. Tôi cũng sắp xếp cho cậu ấy một vai, hai người sẽ cùng vào đoàn phim."
Câu nói này khiến Vương Dĩ Mạt nghẹn họng.
"Nhưng nếu tôi và cậu ấy gặp nhau riêng quá thường xuyên, dễ bị chú ý. Đến lúc đó, tôi cần em che giấu giúp."
"Che giấu kiểu gì?"
"Tùy tình huống. Nếu cần thiết, em có thể cùng cậu ấy tạo chút scandal. Dù sao hai người cũng chỉ là diễn viên hạng ba, chắc tin đồn cũng chỉ lan trong đoàn phim thôi."
Vương Dĩ Mạt: "…"
…
Mấy ngày nay Vương Dĩ Mạt luôn cắm đầu nghiên cứu kịch bản. Đây là lần đầu tiên cô nhận được một vai diễn quan trọng như vậy và nhân vật này lại không hề dễ diễn, là một nữ hiệp giang hồ với rất nhiều cảnh hành động.
Trước đây khi làm diễn viên quần chúng, cô từng đóng vai xác chết, lội nước, chịu nắng cháy da, nhưng dù có cố gắng đến đâu thì cô cũng tuyệt đối không dám nhận vai có cảnh hành động. Những cảnh đó đòi hỏi kỹ năng thực sự, rất nguy hiểm.
Tất nhiên là Hạ Nam Chu hiểu rõ điều đó, nên đã đặc biệt chọn một buổi chiều, gọi cô đến trường đua ngựa của nhà họ Hạ.