Đại Vai Ác Xuyên Về Năm Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3

Đây chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu, nhân vật chính của bộ truyện này, Cố Bạch.

Lục Ngạo nghe lời anh nói, không nhịn được mà nhếch mép.

Đúng vậy, Cố Bạch nói không sai.

Anh chưa bao giờ đối đầu với cậu, là cậu cứ như kẻ điên, bám lấy Cố Bạch, lúc nhỏ thì tranh giành bông hoa đỏ của anh, lớn lên thì tranh giành đơn hàng của anh.

Vậy nên cậu muốn tự sát, Cố Bạch đến đây làm gì?

Anh là nhân vật chính của bộ truyện này, là con trời, là người chiến thắng cuộc đời.

Anh có hai người ba tốt dạy dỗ, có tập đoàn hùng mạnh, có được sự yêu thích của tất cả mọi người.

Cái gì anh cũng có, cái gì cũng không thiếu, chẳng lẽ còn muốn nắm giữ cả sinh tử của cậu sao?

Đầu dây bên kia, Cố Bạch vẫn đang lải nhải nói gì đó.

Lục Ngạo cầm điện thoại, đi đến bên cửa sổ sát đất.

Chỉ thấy trên biển gió to sóng lớn, một chiếc trực thăng đang bay trong tầng mây đen u ám, bị gió thổi lắc lư, chao đảo.

Trên trực thăng, một bóng người mặc áo phao màu cam, đặc biệt chói mắt.

Vừa quay đầu lại, Cố Bạch cũng nhìn thấy cậu, anh vẫy tay mạnh về phía cậu, lớn tiếng gọi cậu.

Cuối cùng, Lục Ngạo cũng mở miệng.

Cậu giơ điện thoại lên, cười giễu một tiếng, giọng điệu mỉa mai:

“Đồ, ngu, ngốc.”

Nói xong ba chữ này, cậu mặc kệ Cố Bạch phản ứng thế nào, cúp điện thoại, dứt khoát kéo rèm cửa lại.

“Soạt” một tiếng, biển và bờ, trời và đất bị rèm cửa ngăn cách thành hai thế giới.

Lục Ngạo trở lại bên giường, hung hăng đập vỡ khung ảnh gia đình trên tủ đầu giường, xé nát bức ảnh bên trong.

Cốt truyện ngu ngốc, nhân vật ngu ngốc, bộ truyện sủng ngọt ngu ngốc, tất cả đều ngu ngốc!

Cậu tuyệt đối sẽ không để người khác sắp đặt nữa!

Tuyệt đối không!

Một tiếng “Ầm” vang lớn. Cố Bạch nhảy xuống từ trực thăng, cả người rơi thẳng xuống biển.

Lục Ngạo ngã xuống tấm ga trải giường trắng muốt, máu đỏ tươi, sền sệt chảy ra từ lỗ đen trên thái dương của cậu.

Sóng biển đánh vỡ lớp kính cường lực, nước biển cuốn những mảnh ảnh gia đình bị xé nát lại với nhau, đưa đến trước mặt Lục Ngạo.

Mặt sau bức ảnh là nét chữ quen thuộc:

[Gửi Lục Ngạo của tuổi nào đó không rõ:

Lần này, ba và ba lớn đã chuẩn bị sẵn cho con tất cả tiền bạc, nhà cửa và các mối quan hệ cần thiết cho cuộc sống trưởng thành, hy vọng con có thể sống một cuộc đời bình an và hạnh phúc.

Nếu còn có lần sau, ba và ba lớn sẽ chuẩn bị sớm hơn, cố gắng hơn nữa để thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện, ở một thế giới hoàn toàn mới, với hình hài nguyên bản và chân thật nhất, gặp lại con.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc nhất.

Hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc kiếp này, rồi đến tìm chúng ta nhé.

Ba và ba lớn sẽ mãi mãi yêu con].

Giữa những con sóng cuồn cuộn, bánh răng vận mệnh được vặn ngược về điểm xuất phát, bắt đầu quay trở lại.

Mùi máu tanh nồng, cơn đau dữ dội và bóng tối vô tận.

Lục Ngạo vùng vẫy, khua khoắng đôi tay yếu ớt, tỉnh dậy từ bóng tối.

Bé mở mắt ra, bật dậy khỏi giường.

Đau quá...

Cứ như có người đang cầm búa đóng đinh vào thái dương của bé, muốn đập vỡ đầu bé vậy.

Lục Ngạo ôm đầu, trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Bản năng sinh tồn khiến bé bò xuống giường, đi ra ngoài.

Có lẽ là vì quá đau, bé cảm thấy người mình mềm nhũn, tay chân không chỉ không có sức, mà hình như còn ngắn đi nữa.

Đầu bé trở nên nặng trĩu, chỉ cần lắc nhẹ một cái, cả người tôi cứ như con lật đật, không tự chủ được mà ngã về phía trước.