Cô ngồi lặng lẽ trong sự đổ vỡ, cố gắng giữ bình tĩnh và yên lặng chịu đựng. Dù tinh thần có sụp đổ, cô vẫn gắng gượng sống tiếp, như đang tự mình vùng vẫy trong biển sâu.
Không lời than vãn, không một hành động phản kháng.
Bất chợt, mẹ cô dừng lại, ánh mắt nhìn Hi Châu đầy vẻ kỳ quặc.
“Biểu cảm đó… là gì vậy?”
Hi Châu nhìn hình bóng phản chiếu trên bức tường cẩm thạch bóng loáng.
“A...”
Khuôn mặt cô đờ đẫn, đôi môi run run nở một nụ cười gượng gạo. Đôi mắt cay xè như muốn bật khóc.
***
Vừa bước lên xe, một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ ập đến.
Nghe nói hôm nay sẽ mưa rất lớn. Không biết từ lúc nào, cơn mưa như trút nước đã bắt đầu rơi.
Cô mở ngăn đựng găng tay, tìm lọ thuốc. Không có nước, cô đành nhai viên thuốc khô, rồi khởi động xe.
“Bắt đầu hướng dẫn đến điểm đích.”
Giọng nói máy móc vang lên khiến cô không nhịn được cười. Đích?
Ngôi nhà tân hôn lạnh lẽo chẳng khác gì một cỗ quan tài. Vậy nên, chuyến đi này thực chất đang dẫn cô đến “quan tài” của chính mình.
Hi Châu giữ khuôn mặt lạnh lùng, lặng lẽ xoay tay lái và bật radio. Nhưng...
[Không được?]
Radio hoàn toàn không phản ứng.
Ngay cả máy móc giờ cũng phớt lờ cô.
[Haizz...]
Hi Châu không oán trách, chỉ lặng lẽ tập trung lái xe.
Từ bỏ và thỏa hiệp là điều cô giỏi nhất, cũng là điều mà mọi người luôn mong đợi ở cô. Bởi vì cô không phải con ruột của nhà Sơn Kinh.
Bởi vì cô là con riêng do mẹ kế mang đến.
Bởi vì cô chỉ là kẻ thay thế cho người chị đã mất tích. Và hơn hết, cô nhỏ hơn chồng mình đến sáu tuổi.
Những lý do ấy như những tảng đá nặng nề, khiến cô lúc nào cũng trông thật yếu đuối và đáng thương.
Ngay lúc ấy ——
“Bắt đầu phát sóng, quảng cáo, but now inside, cùng các bạn trải qua một ngày tuyệt vời...”
Tiếng MC vang lên từ đài, xen lẫn giữa các quảng cáo, ca khúc được yêu thích với tần suất hỗn loạn, tạo thành một mớ âm thanh rối ren.
"......!"
Hi Châu hoảng hốt đập tay lên bảng điều khiển, nhưng mọi thứ vẫn vô ích.
"Kế tiếp, xin chào mọi người, tôi là DJ… người phát ngôn Nhà Xanh... bắt cóc... gϊếŧ hại... gϊếŧ hại..."
Âm lượng ngày càng lớn, dù không thể nào như vậy được.
Những mẩu âm thanh đứt quãng của các tần số khác nhau như hòa vào nhau thành một thông báo thống nhất. Cô cố gắng tắt radio một lần nữa, nhưng vô ích.
[Hôm nay rốt cuộc sao thế này...!]
Ngày hôm nay dài đến mức khó chịu đựng nổi.
Không có điều gì suôn sẻ từ lúc bật radio cho đến bây giờ.
Hi Châu đập mạnh lên bảng điều khiển rồi tê liệt ngã xuống ghế lái.
"Bạch Tư Ngôn, phát ngôn viên của Nhà Xanh... jack kays ‘Vô tận rơi xuống’... bắt cóc... gϊếŧ hại..."
Cô giật mình đập mạnh vào bảng điều khiển, nhưng lần này, cần gạt nước lại bắt đầu chuyển động loạn xạ. Đùa sao? Đây là trò đùa sao...?
"Đã lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường."
Đồng thời, hệ thống hướng dẫn phát cảnh báo màu đỏ.
"Đã lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường. Đã lệch khỏi quỹ đạo tuyến đường..."
Tiếng cảnh báo máy móc vang lên từng hồi, lạnh lùng đến đáng sợ. Sắc mặt Hi Châu dần trở nên cứng đờ.
[Cái quái gì đang diễn ra vậy...!]