Trò Chơi Gái Thẳng

Chương 14

Nhân viên bán hàng: "..."

Nhân viên bán hàng không nhịn được nữa, nghĩ thầm Chu Nhị xinh đẹp như vậy, sao thẩm mỹ lại kém đến thế, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phong cách tối giản với màu đỏ chói, e là sẽ hơi lệch tông."

Chu Nhị: "Sao được, phòng ngủ và phòng khách là tách biệt mà."

Thế là nhân viên bán hàng bắt đầu nghiêm túc phân tích với Chu Nhị.

Tần Nhất nghe điện thoại đi sang một bên, là Tô Tự Duyệt gọi tới.

Tô Tự Duyệt: "Có một căn hộ, cậu có muốn xem không? Hướng, diện tích, phong thủy, đều phù hợp với yêu cầu của dì chúng ta."

Tần Nhất nói: "Khi nào rảnh mình sẽ qua xem."

Ở đằng sau, tiếng nhạc nhảy tập thể vọng đến chỗ Tô Tự Duyệt.

Tô Tự Duyệt tò mò hỏi: "Cậu đang ở đâu đấy?"

Tần Nhất: "Quảng trường đường Tấn Giang, đi dạo."

Tô Tự Duyệt ồ lên đầy nghi ngờ, rồi chợt nhớ sắp sang thu, hỏi: "Thợ may ở Đức chưa sang à? Cậu đi dạo phố mua quần áo?"

Phía sau, Chu Nhị lên tiếng: "Tần Nhất, cô lại đây một chút."

Tần Nhất nói ngắn gọn: "Mình cúp máy trước."

Tô Tự Duyệt: "Ai gọi cậu đấy, đợi đã, alo--"

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, Tô Tự Duyệt vẻ mặt khó hiểu đi xuống lầu, nói với quản gia: "Có phải nên may quần áo mùa thu rồi không?"

Quản gia cung kính nói: "Vâng, ngày mai sẽ báo cho thợ may bên châu Âu sang đo kích thước."

Tô Tự Duyệt trở về phòng, lúc đắp mặt nạ vẫn còn đang nghĩ, con phố nhỏ xíu đường Tấn Giang kia, có gì hay ho chứ? Tần đại tiểu thư vậy mà đích thân tới đó dạo? Bình thường hàng hiệu ra mắt sản phẩm mới, chẳng phải đều được đưa tận nhà sao?

Chẳng lẽ, là đi cùng người khác? Mắt Tô Tự Duyệt sáng lên.

Chu Nhị đưa chiếc cốc oden rỗng cho Tần Nhất, Tần Nhất theo bản năng nhận lấy cầm trên tay.

Chu Nhị kéo rèm cửa sổ ra, hỏi Tần Nhất: "Cô thấy thế nào?"

Tần Nhất: "..."

"Tôi thấy, chất liệu sờ không được êm lắm." Tần Nhất nói.

Chu Nhị: "Rèm cửa chứ có phải chăn đâu."

Tần Nhất: "...Phòng của cô thì cô muốn làm gì cũng được."

Tần Nhất chỉ vào tấm rèm màu xám đơn giản bên cạnh, nói với nhân viên bán hàng: "Giúp tôi gói cái này lại."

Chu Nhị còn chưa kịp ngăn cản, nhân viên bán hàng đã cười tươi rói gói rèm cửa lại, nhanh tay gọn gàng bỏ vào túi giấy.

"Sao cô không mặc cả?" Chu Nhị trừng mắt.

Tần Nhất vẫn còn đang cầm chiếc cốc oden rỗng trên tay, ánh mắt không nhìn cô, Chu Nhị nhìn theo ánh mắt của cô.

Đó là một cặp đôi trẻ tới chọn rèm cửa, ga trải giường cho nhà mới. Cô gái đi trước, chàng trai đi sau, trên tay cầm đồ ăn vặt của cô gái, dịu dàng nhìn bóng lưng líu lo của cô gái, vừa đi vừa hỏi: "Còn ăn nữa không, không ăn anh vứt nhé?"

Tần Nhất sững người, nhìn chiếc cốc đã cầm trên tay từ bao giờ: “Còn ăn nữa không?"

Tiếng nhạc dưới lầu đã đổi mấy lần, giờ đã chuyển sang bài "Lãng đích dụ hoặc" (Sự cám dỗ của chàng lãng tử).

"Nương tử~"

"Nương tử~" Chu Nhị hát theo nhạc nhìn Tần Nhất: “A ha, còn một viên cá viên, để dành cho cô đấy."

Tần Nhất: "..."

Cô gái kia đi ngang qua, quay người lại nũng nịu với bạn trai: "Anh yêu, em không ăn hết nổi, anh ăn giúp em nhé."

Chu Nhị chọn xong rèm cửa, quay đầu lại, bóng dáng Tần Nhất đã thu nhỏ bằng móng tay.

Không biết từ lúc nào, cô đã đi thẳng tới chỗ cách Chu Nhị trăm mét, đang không chút do dự ném chiếc cốc oden vào thùng rác.

Cạch một tiếng, chiếc cốc xoay hai vòng trong thùng rác trống rỗng, âm thanh vang vọng khắp khu chợ vắng vẻ.

Chu Nhị: "..."

-

Tần Nhất khởi động xe, lái ra khỏi hầm, tiếng gầm rú của chiếc xe mạnh mẽ thu hút sự chú ý xung quanh.