“...”
“Xì... xì...” Chẳng mấy chốc, tiếng Coca đã trở nên như ngọn lửa sắp tắt, chỉ còn lại một làn khói mỏng manh, yếu ớt phát ra chút âm thanh.
Chu Nhị: “Ơ...”
Tần Nhất không biết là vui hay giận, nói với Chu Nhị: “Điện thoại của cô.”
Người phụ nữ buông tay xuống, trên trán sưng đỏ một cục. Chu Nhị lúng túng nhận lấy điện thoại, so sánh vị trí tương tự trên trán mình: “Cô sao thế? Ừm, cũng đập vào cửa kính à?”
“Hừ.” Tần Nhất cười khẩy, nói: “Khám sức khỏe định kỳ, thị lực của tôi là 5.2.”
Chu Nhị nhìn điện thoại, tin nhắn của Chu Trúc Cầm đã bị tin nhắn của Lưu Thanh đẩy lên trên, khó hiểu nói: “... Thị lực? Tôi 5.1.”
Tần Nhất ngừng lại, rồi nói: “Vậy cô đã kiểm tra IQ chưa?”
Chu Nhị chột dạ không dám lên tiếng, cô tự nhận mình là một bình hoa đủ tiêu chuẩn, không dễ gì đi kiểm tra IQ.
Chưa đợi Chu Nhị trả lời, Tần Nhất đã khôi phục lại vẻ mặt hiền lành vô hại, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay, hỏi: “Hôm nay cô đi làm lúc mấy giờ?”
Chu Nhị vội vàng nói: “Hôm nay thứ Hai, tôi nghỉ.”
Tần Nhất gật đầu, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm: “Ngủ ngon.”
“À đúng rồi.” Tần Nhất quay người lại ở cửa phòng tắm, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng: “Tôi không phải đồng tính nữ.”
Chu Nhị vẻ mặt hoang mang, kiểu như sao đột nhiên lại nói với tôi chuyện này: “Hả?”
Tần Nhất đóng cửa phòng tắm, khóa trái rồi thở phào nhẹ nhõm, cô cởϊ qυầи áo ra, định ném vào sọt đựng đồ bẩn, vừa nhìn đã thấy hai bộ đồ mỏng manh, trên cùng là chiếc váy hai dây.
Mép váy hai dây được gấp phẳng phiu như viên gạch, phía trên, có lẽ là phần đuôi váy phía sau, in hai dấu tròn màu xám, được ai đó dùng bọt tắm vẽ thành hình trái tim để làm nổi bật hình dáng vòng ba hoàn hảo và săn chắc của chủ nhân.
Bọt tắm đã gần như biến mất, mép bồn còn sót lại phần lớn vệt nước. Tần Nhất ngẩn người ba giây, quay đầu lấy một chiếc sọt đựng đồ bẩn mới, tự giác không phá hỏng cảnh đẹp hiếm thấy này.
Phải thừa nhận, rất cong.
Chu Nhị chẳng nghe thấy gì, cứ chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Cô ấy nhét tất cả đồ trong phòng tắm vào một chiếc túi mua hàng siêu thị, rồi thở dài với Lưu Thanh trong điện thoại: “Tôi chỉ có thể ở thêm ba ngày nữa trong cái nhà này thôi, yêu ma quỷ quái gì tôi cũng chịu hết, tôi không kén chọn đâu."
"Cậu tưởng mình đang đi xem mắt à?" Lưu Thanh nói.
Chu Nhị đáp: "Ở ghép chẳng phải là sống chung sao!"
Lưu Thanh: "..."
Ba ngày sau, Chu Nhị nhận được điện thoại. Quản gia ở đầu dây bên kia rất vui vẻ, còn Chu Nhị thì vừa thức trắng đêm, mặt mày đờ đẫn nghe bà ấy nói: "Cô cả muốn mời cô dùng bữa tối ở nhà hàng Đức Mạn."
Chu Nhị: "Hả? Còn phải ăn cơm nữa, xem mắt à?"
Dì quản gia mỉm cười dịu dàng: "Tất nhiên không phải xem mắt."
Chu Nhị nghiêm túc hỏi: "Các người đừng có định lừa tôi, rồi lột da mặt tôi làm mặt nạ da người đem đi sản xuất hàng loạt búp bê tìиɧ ɖu͙© bán cho mấy tên biếи ŧɦái đấy nhé?"
Quản gia: "......"
Quản gia cúp điện thoại, gửi cho Chu Nhị địa chỉ nhà hàng.
Nhà hàng rất sang trọng, Chu Nhị đã tìm hiểu trên ứng dụng đánh giá, trung bình mỗi người phải chi hơn hai nghìn tệ, chưa kể đồ tráng miệng sau bữa ăn.
Chu Nhị hít một hơi thật sâu, cô đã xác định đây là một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ, mục đích là dụ cô vào tròng, rồi giở trò này trò nọ với cô.
Chu Nhị nổi hết da gà. Cô bắt đầu nhắn tin mắng mỏ tên lừa đảo, và nói rằng chỉ có kẻ ngu mới ở ghép với hắn.