Sau khi trò chuyện với Hainer xong, bác sĩ Levy cứ khăng khăng muốn Tần Du làm thêm một cuộc kiểm tra sâu để loại trừ khả năng tụ máu trong ổ bụng. Nhưng vì trước đó hệ thống đã quét qua cơ thể Tần Du, hơn nữa đang tiến hành điều trị vết thương cho anh, nên anh đã dứt khoát từ chối.
Tần Du cũng không để tâm lắm đến vết thương của mình. Bị một đám lưu manh thậm chí còn chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp vây đánh một trận thì có là gì? Trên đường anh còn cố ý tránh né những chỗ hiểm yếu, nên vết thương vốn không nghiêm trọng. Tuy rằng lúc thuốc hết tác dụng thì đúng là rất đau, nhưng nếu ngay cả chuyện này cũng không chịu đựng nổi thì còn gọi gì là đàn ông?
Vì vậy, không nghỉ ngơi thêm, anh vẫy tay chào vị bác sĩ trung niên đang lúng túng và Hainer đang đứng xem náo nhiệt, rồi rời khỏi phòng y tế ở tầng năm.
Sau khi Tần Du rời đi, Hainer, người đang lắc lư theo điệu nhạc, bỗng khựng lại. Anh ta vươn dài chân một cách tùy tiện, vẻ mặt khó đoán.
Nếu có ai đó lại gần, sẽ phát hiện ra rằng tiếng nhạc rock sôi động trong tai nghe của Hainer đã được vặn nhỏ xuống mức tối thiểu, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng bước chân của Tần Du đang dần xa.
"Cậu thấy thái độ của Gabriel thế nào?"
Một lúc sau, anh ta nhìn về phía Levy, người đang xem hồ sơ phía sau bàn làm việc.
"Cứ chờ xem sao,"
Levy không rời mắt khỏi những dòng chữ dày đặc:
"Nếu ngài ấy thực sự coi trọng hắn, đây sẽ là một bước đột phá rất tốt."
Vừa dứt lời, ông ta nghe thấy một tiếng cười khẩy trong không khí. Hainer lấy điều khiển âm lượng từ trong túi ra, nhấn giữ cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo trong tai.
Vẻ mặt thờ ơ của người cai ngục trẻ tuổi khiến Levy nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Ông ta do dự một lát, khép tập tài liệu lại, hỏi:
"Cậu định làm gì?"
"Rất đơn giản, có rất nhiều cách."
Hainer tận hưởng giai điệu mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng nhĩ, khẽ lắc lư theo nhịp trống:
"Cậu không nhận ra sao? Tên nhóc này không phải dạng vừa đâu."
Que diêm "xoẹt" một tiếng bùng cháy, tỏa ra vài sợi khói mỏng manh. Ngọn lửa nóng rực vừa mới sinh ra nhanh chóng biến thành tro tàn cùng với mùi thuốc lá cháy.
Đôi mắt xanh đa tình của Hainer càng thêm khó đoán trong làn khói mờ ảo:
"Đây là một lý do đơn giản."
-------✬✬----
Tần Du dùng thang máy ở sảnh phía tây của khu N, loại thang máy chỉ có thể mở bằng máy quét võng mạc và thẻ quyền hạn, để quay trở lại tầng một. Sau đó, anh lần theo số phòng mà tìm kiếm.
Cuộc trò chuyện vừa rồi với Hainer và Levy ở phòng y tế tuy đã cho anh thêm thông tin, nhưng trên thực tế lại càng khiến anh cảm thấy mơ hồ.
Thực tế, nếu Gabriel thực sự là nhân vật tầm cỡ ở khu N, lẽ ra hắn ta sẽ không hạ mình đến nhà tù tầng một này. Dù sao thì nơi đây toàn là những tù nhân ở tầng lớp thấp nhất của Mạn Đô Linh, mỗi phòng giam đều có cách bài trí và tiện nghi giống nhau, đơn sơ đến tội nghiệp. Nghe nói ngay cả tên biếи ŧɦái như Brad cũng lập căn cứ riêng ở tầng hai, chuyên dùng để dạy dỗ đám "đồ chơi" mà hắn ta yêu thích.
Tần Du nhớ lại lúc Gabriel ra mặt giải vây cho mình, đám đàn em của Jamie đều tỏ vẻ phẫn nộ và bất mãn. Nếu điều này chứng tỏ đám lâu la đó hoàn toàn không quen biết Gabriel...
"Ký chủ."
Tần Du đang miên man suy nghĩ thì bị giọng nói máy móc trong đầu cắt ngang.
"Gì thế?"
Tần Du có chút bực bội. Anh bất mãn với việc mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình, nhưng lại chẳng thể làm gì.
"Vài thứ trong túi anh..."
Hệ thống vốn luôn khiến Tần Du tức chết đi sống lại này vậy mà lại học được cách nói vòng vo. Nó cố tình kéo dài giọng, tranh thủ lúc Tần Du chưa nổi giận, ấp úng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
"Thực sự phải dùng sao?"
Giọng nói tổng hợp lạnh lùng kia bỗng chốc bộc lộ nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp của con người, như là tò mò, ngạc nhiên, nhiều chuyện...
Tần Du thề nếu hệ thống có hình dạng thực sự, anh nhất định sẽ cạy đầu nó ra xem bên trong chứa cái gì:
"Ý ngươi là sao?"
"Xin ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý chế giễu ngài."
Hệ thống nhanh nhạy nhận ra dopamine và adrenaline trong cơ thể ký chủ đang tăng cao, lập tức nghiêm túc cố gắng cứu vãn tình hình:
"Thực ra, đây là một cách hay, nhưng dựa trên kinh nghiệm hợp tác lâu dài với ngài, việc ngài đưa ra quyết định như vậy thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Phải biết rằng trước đây khi xảy ra chuyện này, thường thì không phải do ngài chủ động..."
Tần Du vừa tính toán số phòng, vừa cười khẩy lắng nghe. Anh muốn xem hệ thống ngu ngốc này trong lúc luống cuống sẽ còn phun ra những chuyện gì nữa. Nhưng dù EQ thấp đến đâu, hệ thống cũng biết nhìn sắc mặt, nó nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời, sau đó ngoan ngoãn im lặng.
Khu N quả thực rất rộng lớn, nhà tù thì nhiều mà lại san sát nhau. Dưới một số quy định bất thành văn, nơi này bị phân chia thành ba, sáu, chín đẳng cấp. Nhìn chung, nơi này khá là lộn xộn. Tần Du suy đoán vị trí cụ thể của phòng 1-34 dựa trên quy luật phân bố, nhưng khi tìm đường đi thì lại mất kha khá thời gian, bởi vì anh đã đến một nơi mà mình chưa từng đặt chân tới.
Lẽ ra phòng 1-32 không nên cách xa phòng giam của Tần Du, bởi vì số phòng rất gần nhau. Nhưng thực tế, phòng của Tần Du đã là phòng ở rìa phía nam của khu N.
Còn phòng 1-34 lại bị giấu ở cuối hành lang, phía sau khúc cua cuối cùng. Trong bố cục đối xứng chung, đây được coi là một trường hợp đặc biệt, tin rằng hơn chín phần mười người ở khu N chưa từng biết đến sự tồn tại của nó.
Đây có lẽ là một trong những lý do. Một khả năng khác là do các đầu lĩnh cấm đoán, khiến cho không ai dám đến gần hoặc hỏi thăm về nơi này.
Tần Du dừng lại trước cửa, quẹt thẻ quyền hạn, cửa mở ra, anh không chút do dự bước vào.
Khác với tưởng tượng của anh, bên trong tuy rộng hơn phòng giam bình thường một chút, nhưng cũng không đến mức khác biệt quá lớn.
Nội thất bên trong cũng rất đơn sơ: một cái bàn làm việc, một phòng tắm vòi sen, một chiếc giường đơn bình thường, bên cạnh còn có một chiếc giường dây thép có kích thước không phù hợp, trông rất kỳ quái. Ga trải giường màu trắng bình thường có vẻ như vừa mới được thay, được gấp gọn gàng.
"Trước tiên cứ dùng tạm vậy, ngày mai tôi sẽ gọi người đổi một chiếc giường lớn hơn."
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng.
Tần Du gần như dựng đứng cả tóc gáy. Từ lúc bước vào cửa, anh đã theo bản năng giữ cảnh giác, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra đối phương đã xuất hiện phía sau mình từ lúc nào!
Trong khoảnh khắc đó, anh không còn nghĩ đến nhiệm vụ, công lược, mục tiêu hay bất cứ thứ gì liên quan, trong đầu chỉ có một ý niệm: Nếu đánh nhau với người đàn ông này, khả năng chiến thắng của mình sẽ vô cùng mong manh!
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp, hơi ẩm ướt đặt lên gáy anh, khiến Tần Du nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh quay đầu lại với vẻ mặt vô cảm, nhìn người đàn ông phía sau.
Gabriel dường như vừa mới tắm xong, chiếc khăn tắm được khoác hờ hững trên vai, chỉ buộc một nút thắt lỏng lẻo ở eo.
Cơ bắp săn chắc trên ngực và bụng hắn ta còn vương lại hơi nước nóng ẩm, mái tóc đỏ ướt nhẹp lòa xòa trên vai, những giọt nước trong suốt nhỏ xuống từ đuôi tóc, rồi biến mất trong bóng râm bí ẩn dưới lớp khăn tắm.
Đây là một tuyệt tác đủ sức sánh ngang với tác phẩm của Michelangelo, một cơ thể vừa đẹp đẽ vừa cường tráng.
Đôi mắt lục bảo mơ màng, mệt mỏi dưới làn sương mờ, đang chăm chú nhìn người thanh niên phương Đông trước mặt, cứ thế im lặng, không nói một lời.
Đúng lúc Tần Du bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, Gabriel đột nhiên siết chặt tay đang vuốt ve gáy anh, kéo anh vào lòng.
Tần Du không kịp phản kháng, hơi nước nóng ẩm hòa quyện cùng mùi sữa tắm mát lạnh bao trùm lấy anh một cách mạnh mẽ và bá đạo.
Ngoài ra, anh còn bị mùi hương hormone nam tính cực kì có khí thế xâm lược và nhiệt độ cơ thể nóng rực kề cận trêu chọc đến về mặc sinh lý miệng khô lưỡi khô, nhịp tim gia tốc mãnh liệt.
Trong hoàn cảnh khó xử như vậy, Tần Du không hề nhận ra bàn tay của Gabriel đã men theo đường eo, lướt qua cơ mông săn chắc của anh, rồi luồn vào túi quần căng phồng lên. (Thấy rõ ràng, là túi quần, ý là túi quần đó! Cái này cũng vi phạm quy định sao? Bạn bè tôi sờ túi tôi cũng bị coi là vi phạm quy định sao?) - Đây là lời tác giả thì phải, hình như bị cho ăn gậy.