Nhưng khi cậu đang hùng hồn thuyết giảng, màn hình điện thoại bỗng chuyển sang trang nội bộ của trường với dòng thông báo:
[Bài toán hôm nay]
Tìm tất cả giá trị thực của P, để phương trình bậc ba 5x^3-5(p+1)x^2+71(p-1)x+1=66P có ba nghiệm đều là số tự nhiên.
[Mật khẩu là lập phương của đáp án nhé, ^o^ hí hí]
Ngón tay Giang Tự khựng lại. “…”
Trong một khoảnh khắc, cậu cảm giác con thuyền nhẹ nhàng mà mình tưởng tượng, đã đâm sầm vào một tảng băng trôi khổng lồ.
Không phải.
Cậu chỉ muốn kết nối WiFi ở căng-tin thôi mà.
Có cần phải làm quá lên thế không chứ!
Giang Tự thật sự không hiểu nổi. Ở Trung Quốc, nơi giáo dục toàn diện đã được phổ cập bao nhiêu năm nay, tại sao việc kết nối WiFi ở căng-tin lại đòi hỏi phải giải một bài toán thi đấu khó nhằn đến vậy?
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng: "Ngày nào các cậu cũng phải thế này sao?!"
Chúc Thành mỉm cười gật đầu: "Ừ, ngày nào cũng thế. Hơn nữa, mỗi người sẽ gặp một bài khác nhau, nên muốn chép đáp án của người khác cũng không được đâu."
"..."
Giang Tự sững sờ.
Đây là địa ngục trần gian kiểu gì thế này?
Khi bị Chúc Thành kéo về lớp trong tình trạng bàng hoàng, rồi lại với vẻ mặt tương tự nhìn qua đề thi toán học kỳ của lớp chuyên khoa tự nhiên, cậu gần như chết lặng. Đọc hết những câu hỏi vượt chương trình ở cuối đề, Giang Tự ngẩng đầu lên, giọng không giấu được sự kinh ngạc: "Bình thường các cậu học thế này à?"
Chúc Thành mỉm cười gật đầu lần nữa: "Ừ, bọn mình bình thường học thế này."
Giang Tự: "..."
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy việc phổ cập giáo dục toàn diện trong nước, quả nhiên vẫn còn một chặng đường rất dài để đi.
Nhưng Flag đã dựng, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài cắn răng mà chiến đấu.
Văn và Anh văn thì không thành vấn đề, vật lý cậu cũng từng học qua thi đấu, hóa học và sinh học chỉ cần học thuộc là ổn. Thật sự khó khăn chỉ nằm ở mấy câu cuối của đề toán, toàn là nội dung liên quan đến thi đấu cấp cao.
Cậu không tin với trí thông minh của mình, lại không thể bù được lỗ hổng kiến thức trong vòng một tháng!
Nghĩ vậy, Giang Tự hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát nhận lấy cuốn bài tập toán nâng cao của lớp chuyên khoa tự nhiên mà Chúc Thành xin được cho cậu. Đập mạnh cuốn sách xuống bàn, cậu rút bút ra, ánh mắt kiên định, như thể chuẩn bị bước vào một trận chiến cam go, quyết tử.
Nhưng chỉ ba giây sau, cậu ngẩng đầu lên: "Biểu tượng này… tôi chưa thấy bao giờ."
Chúc Thành thản nhiên đáp: "Tớ cũng thế!"
Giang Tự: "..."
Cậu nói cái quái gì vậy?!
"Không phải," Chúc Thành vội vàng giải thích, "Đây không phải trong phạm vi thi đại học đâu. Là giáo viên trường mình tự ra đề riêng cho lớp chuyên khoa tự nhiên, toàn nội dung thi đấu. Tớ học lớp xã hội, làm sao mà biết được? Lớp tớ còn không thi mấy cái này! Hay là cậu chuyển sang lớp xã hội tụi tớ đi, tớ đảm bảo bao dạy, bao hiểu!"
Chuyển cái lớp xã hội gì chứ.
Chẳng lẽ lịch sử với chính trị không phải học à?!
Giang Tự nhớ lại bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, ba ngôn ngữ chuyển đổi thành thạo; cầm kỳ thi họa, môn nào cũng tinh thông; cưỡi ngựa, trượt tuyết, không chừa thứ gì. Từ cấp hai, cậu học ở trường quốc tế, nhưng năm nào cũng đứng nhất lớp, điểm số xuất sắc, chưa từng đánh mất danh hiệu học bá.
Vậy mà giờ đây, ngay trước thềm thành công, chuẩn bị xuất ngoại, cậu lại đối mặt với nguy cơ thất bại thảm hại đến thế này.
Giang Tự tuyệt vọng ngửa người ra ghế, buông một câu bi thương: "Thà để tôi chết quách đi!"
"Đừng mà, đừng!" Chúc Thành giật mình. Cậu thật sự sợ người anh em từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp thất bại này nghĩ quẩn, liền vội vàng cúi xuống, ấn vai Giang Tự và nhanh nhẹn đề xuất: "Chúng ta vẫn còn một tháng. Hay là cậu tìm ai đó dạy kèm đi?"
Giang Tự, gương mặt không chút biểu cảm: "Phạm Bái là đứng nhì khối. Cậu nghĩ tôi tìm ai dạy mới có thể vượt qua cậu ta?"
"Thì chắc chắn là người đứng nhất khối…"
Câu nói chưa dứt, Chúc Thành lập tức ngậm miệng lại.
Vừa vặn, cậu trông thấy người đứng đầu khối đeo ba lô, bước vào từ cửa sau.
Giang Tự cũng nhận ra sự ngập ngừng của Chúc Thành, liền theo ánh mắt của cậu ta mà nhìn qua.
Ánh mắt giao nhau.
Người đứng nhất khối, vậy là…
Không đời nào!
Dù có chết, Giang Tự cũng tuyệt đối không để Lục Trạc có thêm lý do để cười nhạo mình!
Nghĩ vậy, cậu như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức ngồi thẳng người, chộp lấy cây bút bi, bắt đầu hì hục đánh dấu những lỗ hổng kiến thức còn thiếu.
Ánh mắt của Lục Trạc khẽ dừng lại trên bàn tay Chúc Thành đang đặt trên vai Giang Tự.
Hơi lạnh.
Cảm giác không mấy an toàn.
Nhưng lý do thì ngay chính bản thân cậu ta cũng không thể giải thích được.
Chúc Thành, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, ngồi xổm trên đất, đối diện ánh nhìn lạnh lùng của Lục Trạc, chỉ chớp mắt hai cái đầy vô tội.