Cứu Vớt Ngốc Bạch Ngọt

Chương 5: Cậu xúc phạm mẹ tôi

"Này là nợ đào hoa gì đó của cậu nữa phải không? Ha ha, tớ nói này Quách Nghiêm, sao cậu có thể đi rảy hoa đào khắp nơi như vậy chứ?"

Liễu Như Yên bật cười, không nhịn được cũng phải chế giễu Quách Nghiêm vài lời.

"Liễu Như Yên, món nợ này không phải là từ nhà cậu tới sao? Sao lại trách tôi rồi?"

Quách Nghiêm nghiên đầu, ánh mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp có đôi mắt cáo, gương mặt thon gọn cùng đôi môi mỏng mím lại trông cực kỳ đẹp mắt bên cạnh. Lời nói ra lại khiến cho Liễu Như Yên ngạc nhiên.

"Sao cậu biết?"

Liễu Như Yên giật mình bật thốt ra, lúc đầu các bạn học còn không ngờ, cứ nghĩ Quách Nghiêm lại đang trêu chọc Liễu Như Yên, nhưng đến khi lời Liễu Như Yên nói ra như chứng thực lời Quách Nghiêm nói mọi người mới ồ lên kinh ngạc. Trong đầu họ lúc này là mấy trăm kịch bản thiên kim thật giả gì đó, hay như con gái nuôi đấu với con gái ruột.

"Lúc nãy thấy cô ta từ nhà cậu ra, chuyện này là sao vậy?"

Quách Nghiêm bỏ qua ánh mắt của những người khác, trả lời câu hỏi của Liễu Như Yên.

"Cô ta là con gái của giúp việc nhà tớ!"

Liễu Như Yên một câu nói thẳng vấn đề, ai nghe thấy lời này điều cảm thấy rất bình thường, nhưng Hạ Vũ lại không như vậy.

Hạ Vũ lén đưa tay xuống véo vào đùi mình thật mạnh một cái, hít hít mũi, cô nhớ mẹ đã từng nói, chỉ cần ai nhắc đến xuất thân của cô, thì chỉ cần khóc lóc giả vờ đáng thương là được, còn nguyên nhân trong đó cô cũng không hiểu rõ, vậy nên cô cứ nghe theo lời mẹ thôi.

"Hic, hic, Cô chủ, mẹ tôi làm giúp việc thì sao chứ? Sao cô lại xúc phạm chúng tôi như vậy? Hic, cô sống trong giàu sang, làm sao mà biết được nổi vất vả của mẹ tôi chứ? Cho dù có làm gì thì cô cũng không thể xúc phạm chúng tôi như vậy!"

Nói rồi Hạ Vũ càng khóc lớn hơn, âm thanh đó dẫn đến sự tò mò của các bạn các lớp bên cạnh, giáo viên lớp bên cạnh cũng không nhịn được phải đi qua xem xét.

"Các em làm gì vậy? Có chuyện gì thế? Ồn đến lớp bên cạnh điều không học được!"

"Thầy ơi! Hu hu, Liễu Như Yên, Liễu Như Yên bạn ấy xúc phạm đến nghề nghiệp của mẹ em! Hic hic."

Hạ Vũ đang khóc lớn, nghe tiếng người lớn thì quay qua nhìn, thấy được người đến là một thầy giáo cao gầy, gương mặt nghiêm nghị có hơi đen thì lên tiếng cáo trạng trước.

Thầy giáo nhìn quanh cả lớp một vòng, rồi lại nhìn về phía Hạ Vũ vẫn còn đang đứng ở giữa đường đi nước mắt nước mũi tèm lem.

Sẵn không ưa hành vi yêu sớm của Liễu Như Yên và Quách Nghiêm, thầy giáo tức giận dùng lời lẽ giáo huấn người một trận xối xả.

"Được rồi, các em không thể nào ỷ mình có tiền rồi nhục mạ khi dễ nghề nghiệp của người khác được, ngoài trộm cướp và làm những việc trái pháp luật ra thì nghề nào cũng đáng được tôn trọng cả!"

Nói đến chữ cuối, ánh mắt thầy giáo lại liếc về phía Liễu Như Yên, như cảnh cáo mà nâng cao giọng nói.

Còn Liễu Như Yên mặt lúc này như ăn phải ruồi, cô chỉ đang nói sự thật, làm gì có lời nào gọi là xúc phạm đến Hạ Vũ đâu chứ?

Quách Nghiêm vừa đứng lên, vốn muốn giải thích cho thầy giáo hiểu thì từ bên ngoài cô giáo Trình Lan bước vào, thấy thầy giáo đang trên bảng thao thao nói mãi không ngừng, còn Hạ Lan thì đứng khóc thút thít, cô còn nghĩ là thầy giáo mắng Hạ Vũ nên lên tiếng nói đỡ.