[Đù má, tôi phải khiếu nại mới được, rõ ràng là lừa dối tình cảm của tôi, chạy như vậy làm tôi cứ tưởng cậu ta đang bị người ta truy sát chứ! Té ra chỉ vì một chai tẩy trang?]
[Đúng đấy, cần gì tẩy trang, sao không đến hỏi tôi, tôi có đủ loại tẩy trang mà?]
[Nói thì nói vậy thôi, đùa thì đùa vậy thôi, đừng đùa với máy quay nữa, nhìn anh quay phim mệt đến mức sắp không giữ nổi máy rồi kìa.]
[Các cậu nói xem cậu ta cần tẩy trang để làm gì? Không lẽ định livestream tẩy trang?]
[Đùa à, dù có livestream tẩy trang thì sao chứ, tôi không tin cậu ta có thể tẩy ra một người đẹp như tiên được.]
[+1. Tôi cũng không tin.]
[Không tin +1.]
Bình luận trong phòng livestream xuất hiện dày đặc, phần lớn đều là không tin tưởng.
Thậm chí có người đã chuẩn bị sẵn sàng để nhanh tay chụp lại khoảnh khắc xấu xí nhất của Du Di.
[Ơ, sao tôi thấy phòng livestream này có thêm nhiều người thế nhỉ?]
[Không cần phải cảm thấy, nhìn số người xem ở góc phải trên kia kìa? Ngay sau khi thằng nhóc này bất ngờ chạy đi, phòng stream lập tức có thêm một đống người vào.]
[Cậu ta còn có fan à?]
[Đồ ngốc, ai là fan của cậu ta chứ, chúng tôi vào để chửi cậu ta đấy.]
[Du Di cái đồ xấu xí này bao giờ mới biến đi, nhìn thật chói mắt, nhìn một cái là bớt đi mười năm tuổi thọ.]
[Đúng vậy, thằng điên này bao giờ mới biến mất đi, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.]
[Mặc dù tôi cũng rất ghét cậu ta, nhưng cậu ta là người tình của lão Vương Thần mà, nói không chừng còn có quan hệ với Trần Hòa nữa, tạm thời không thể biến mất được đâu.]
[Cái gì? Còn có quan hệ với Trần Hòa á? Hai lão già Vương, Trần đó chơi bời phóng túng vậy sao?]
[Ai biết được, cái người nào với người nào trước đây bị phanh phui ấy, không phải cũng từng có vẻ ngoài thật thà sao. Kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn là biếи ŧɦái chơi đủ trò sao? Huống chi bọn họ là đạo diễn, có mấy ai là người tốt?]
[Đúng vậy, nếu là người tốt thì sao có thể nhìn Dương Dương của tôi bị người ta bắt nạt? Đều là một lũ cùng hội cùng thuyền cả thôi.]
...
Chủ đề càng nói càng lệch, lệch đến mức chín con trâu cũng không kéo lại được.
Tuy nhiên số người trong phòng livestream càng lúc càng nhiều, netizen liên tục bày tỏ muốn được nhìn thấy bộ mặt "xấu xí" đằng sau "mặt nạ" của Du Di.
Du Di ở ngoài ống kính vẫn chưa biết gì, cậu chỉ đơn giản muốn rửa sạch thứ trên mặt.
Đến gần hơn, cô gái cũng cuối cùng đã nhìn rõ mặt Du Di.
Lập tức lại là một tràng im lặng.
Lớp trang điểm này quả thực hiếm thấy.
Sao không hiếm thấy cho được? Dù sao cũng là lần đầu tiên trong giới giải trí nội địa.
Cô gái giới thiệu mình là Đa Đa, và đề nghị dẫn Du Di về nhà mình để rửa mặt.
Ngay khi hai người chuẩn bị xuất phát, phía sau bức tường truyền đến một giọng nói.
"Thầy Ngu, anh đi nhầm đường rồi, bên đó không phải là đường lên núi."
Ngu Cảnh Sơ không tỏ thái độ gì, anh không trực tiếp trả lời giọng nói của anh quay phim, mà cười nói với ống kính: "Vậy sao? Có vẻ tôi đúng là đi nhầm rồi."
Miệng thì thừa nhận, nhưng bước chân vẫn ung dung tự tại, trông chẳng có vẻ gì là đi nhầm đường cả.
Giọng nói này, hơi quen...
Du Di còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã thấy Đa Đa dừng bước, không thể tin nổi nhìn về phía người đến.
Mặc dù Đa Đa mới về hôm qua đã nghe nói có đoàn làm chương trình đến làng quay show giải trí.
Cứ tưởng là show vớ vẩn nào đó, nên cũng chẳng để tâm.
Thêm vào đó đoàn làm chương trình "Tiến Về Phía Trước" làm việc bảo mật tốt đến mức không để lộ chút tin tức nào.
Vì vậy dù Đa Đa biết Ngu Cảnh Sơ sẽ tham gia show giải trí nhưng cũng không liên kết hai chuyện này với nhau.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, đứng ngây người ra một lúc.
Du Di đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa định hỏi cô ấy làm sao.
Thì thấy Đa Đa đột nhiên ôm mặt kêu lên, miệng lẩm bẩm "Chết rồi, chết rồi..."
Du Di không hiểu: "Cô làm sao vậy?"
Đa Đa vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, vẫn lẩm bẩm: "Chết rồi chết rồi, hình như tôi thấy Ngu Cảnh Sơ rồi."
Không phải hình như, cô thật sự thấy Ngu Cảnh Sơ rồi.
Du Di: "Rồi sao? Cô có thù với anh ta à?"
Đa Đa gào lên: "Là tôi chưa trang điểm!"
Du Di: "..."
Đã gặp thì phải chào hỏi, thế nên Du Di giơ một tay lên, vẫy vẫy về phía Ngu Cảnh Sơ, nặn ra một nụ cười thật tươi: "Thầy Ngu, trùng hợp quá nhỉ, anh cũng đến đây sao?"
Ngu Cảnh Sơ phát hiện Du Di từ lâu nhưng vẫn giả vờ tình cờ đi ngang: "..."
Anh nhìn bàn tay đầy phấn nền và phấn mắt của Du Di, đôi lông mày sắc bén không kiểm soát được mà nhíu lại.
Giọng lạnh lùng: "Trùng hợp thật."
Nói xong, anh vẫn tiếp tục nhìn Du Di, nhịn xuống những lời suýt tuôn ra khỏi miệng.
Fan trong phòng livestream của anh đã cười điên lên rồi.
[Hahaha, xem ra chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ và sạch sẽ nhẹ của thầy Ngu đã phát tác cùng lúc rồi.]
[Đúng vậy, không định giờ, không định điểm, cứ tùy tâm trạng mà phát tác.]
Ngu Cảnh Sơ quả thật có chút ám ảnh cưỡng chế và sạch sẽ, tuy không nghiêm trọng lắm, nhiều lúc tiếp xúc với người khác cũng không có vấn đề gì, nhưng lý do phát tác thì hoàn toàn vô lý.
[Tôi cười chết mất, lúc trước nhìn mặt người ta còn không sao, giờ nhìn tay lại chịu không nổi.]
[Thôi thôi, bệnh của anh trai tôi không chữa được rồi, đến nhà tôi đi, nhà tôi sạch sẽ.]
[Mấy người có thấy Du Di này khá thú vị không, biểu cảm này, động tác này, sao lại cảm thấy có chút đáng yêu thế nhỉ?]