Một là sau khi chết oán khí quá nặng không chịu rời khỏi nhân gian dần dần trở thành lệ quỷ, trường hợp còn lại là chết thảm sau đó không ai thu liệm.
Cậu phát hiện từ trước, nữ quỷ này quỷ khí không nặng, cũng không vương máu người, không thể vì làm ác mà duy trì bộ dạng này.
Vậy chỉ còn một khả năng, sau khi cô chết thảm, thi cốt không ai thu liệm.
Nữ quỷ bị hành động của cậu dọa sợ, một lúc lâu sau mới dần dần phản ứng lại.
Cô ta há miệng, thoạt đầu phát ra tiếng "hừ, hừ", một lúc sau mới từ từ thốt ra lời người: "Cảm ơn."
Rồi sao nữa? Du Di thu tay về chờ cô tiếp tục, có muốn vào ngồi không?
Lại qua một lúc nữa, mới nghe nữ quỷ chậm rãi mở miệng: "Cũng cảm ơn... lời mời của các người, nhưng tôi không... thể vào, tôi đứng ở đây là... được rồi."
Không ổn lắm, nhà người ta cửa đều có thần môn đứng, đứng một nữ quỷ là sao?
Có lẽ thấy đối phương thật sự không muốn vào, Du Di cũng không ép.
Nghĩ một lát, cậu quay sang nói với Ngu Cảnh Sơ: "Cô ấy nói cảm ơn anh, nhưng không thích phong cách trang trí nhà anh lắm, nên không vào nữa."
Cậu có vẻ tin hay không mặc anh, rõ ràng là ăn chắc hai bên không thể trực tiếp giao tiếp.
Ngu Cảnh Sơ khẽ nhếch khóe miệng, đột nhiên cười nói: "Đã vậy, các cậu tâm sự xong thì bảo cô ấy về đi, tôi sợ nội thất nhà mình sẽ làm ô uế mắt người ta."
Chữ "người ta" Ngu Cảnh Sơ nói rất nặng, dường như có ý gì đó.
Du Di vừa mới chọc người xong, tâm trạng không tệ, coi như không hiểu, tiếp tục nói chuyện với nữ quỷ.
Lúc họ nói chuyện, Lưu Huy và Lâm Lực núp một bên quan sát, nói là trò chuyện, thực ra chỉ thấy, chỉ nghe Du Di một mình tự nói tự cười.
Hai người nghe mơ hồ, lại không nhịn được tò mò.
Đồng thời cũng rất may mắn tầng này chỉ có họ ở, nếu không để người ta thấy, vị Du đại tiên này chắc sẽ bị bắt đi vì tâm thần mất.
Một lúc lâu sau, một người một ma cuối cùng cũng nói xong, họ nghe Du Di nói: "Cô về trước đi, sau này tôi sẽ thông báo cho cô."
Nữ quỷ chậm rãi cúi người về phía Du Di hai lần, rồi lặng lẽ bay đi.
Hả? Đây là đang vái cậu sao? Sao lại trang trọng thế?
Du Di vừa đóng cửa vừa suy nghĩ, chắc là do tay mơ nào đó dạy, ngay cả số lần vái cũng sai.
Du Di đóng cửa lại, vừa quay đầu đã thấy Lưu Huy và Lâm Lực nhìn mình với khuôn mặt méo mó.
Một người còn sợ hãi: "Đi rồi hả?"
Người còn lại phịch một cái ngã xuống đất, mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt: "Xong rồi, xong rồi, tôi bị ma bám theo rồi, tôi có chết không nhỉ, trong sách viết, chỉ cần bị theo một lần, sau đó sẽ liên tục bị các loại hồn ma nhắm trúng, tôi sắp chết rồi, chết rồi..."
Du Di tò mò: "Sách gì?"
Không chỉ Du Di, mà cả Ngu Cảnh Sơ cũng tò mò quay đầu lại, dường như muốn xem anh ta có thể kể ra những gì.
Lâm Lực chậm rãi đếm: "Sau khi bị ma bám, tôi trở thành đạo diễn nổi tiếng", "Lang quân lạnh lùng là ma", "Quỷ sai bá đạo và cô vợ ngọt ngào"...
Du Di ngắt lời: "Quyển sách cậu đọc có phải bìa xanh không?"
Lâm Lực ngượng ngùng gật đầu.
Du Di: "..."
"Vô phương cứu chữa rồi, để ma kéo đi luôn cho rồi."
Ngu Cảnh Sơ gật đầu khẳng định: "Trong sách viết toàn chuyện thật đấy, cậu nên đọc nhiều vào."
...
Đêm hôm đó, khi Du Di đang nằm trên giường, nửa đêm bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa kính ngoài ban công.
Cậu kéo rèm ra, liền thấy một khuôn mặt người chết đang ép sát vào cửa kính.
Khuôn mặt người chết há miệng, ra hiệu cho Du Di gỡ bùa chú xuống.
Sau chuyện tối qua, Du Di đã dán thêm vài lá bùa nữa trong phòng, cậu không muốn nửa đêm tỉnh dậy lại phải đối mặt với ác quỷ đâu, kiểu đó sợ chết người biết không?
Nhưng mà khuôn mặt người chết này trông quen quen? Cậu đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
Trên người còn mặc đồng phục Vô Thường, ngoài gã quái dị tối qua ra thì cậu có gặp Vô Thường nào trông như thế này đâu?
Cho đến khi đối phương lấy ra một đoạn dây thừng, Du Di mới chợt nhớ ra, hóa ra là gã quái dị tối qua, khuôn mặt bị ép đến méo hết cả rồi.
Du Di gỡ bùa chú xuống cho hắn vào: "Có chuyện gì tìm tôi à? Đừng nói là con ác quỷ chạy mất rồi?"
Du Di nhìn hắn với vẻ khó hiểu, sao có thể kém cỏi đến thế, đã trói gọn rồi mà còn để tuột mất à?
Thấy năng lực của mình bị nghi ngờ, 167 vội vàng giải thích: "Không chạy đâu, không chạy đâu, đã đưa xuống dưới rồi ạ."
Không chạy là tốt rồi, cậu Du Di rót cho mình một ly nước, uống một ngụm rồi nói: "Đã không chạy thì khuya thế này tìm tôi có việc gì?"
167 tức mà không dám nói, hắn cũng muốn đến sớm, nhưng làm sao đến được?
Trời biết sao âm phủ lại bận rộn đến thế, một con ma phải tách ra làm hai để dùng.
Ngưu Đầu Mã Diện hai vị đại nhân đã than phiền với bọn họ không chỉ một lần, bận rộn như mấy con trâu ngựa trong cao ốc vậy.