Đại Thần Huyền Học Bóc Phốt Giới Giải Trí

Chương 10

Sau khi được đồng ý, cậu một mình bước lên cầu thang lên tầng hai. Trong lòng cậu đã có dự đoán, chỉ cần kiểm chứng thêm thôi.

Dọc theo cầu thang gỗ, càng lên cao nhiệt độ càng thấp. Xung quanh yên ắng, thỉnh thoảng có làn gió lạnh thổi từ cuối hành lang.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng, tiếng động từ tầng một hoàn toàn biến mất, như thể bị thứ gì đó ngăn cách.

Cậu thận trọng bước tới, vừa đặt chân vào hành lang, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ ùa tới, sắc bén như lưỡi dao.

Du Di giật mình lùi lại, để giữ thăng bằng, cậu vội vàng vịn tay vào lan can cầu thang xoắn ốc.

Những sợi tóc mái không kịp tránh đã bị gió cắt đứt một lọn, bay xuống từ tầng hai.

Du Di thở phào, suýt nữa cậu cũng có kết cục như mớ tóc đó!

Nhưng ngay lúc đó, lan can cầu thang bất ngờ gãy đứt, cả người cậu ngã về phía sau bên phải.

Du Di: "..."

Bắt diều hâu nhiều năm, không ngờ lần này lại bị diều hâu bắt.

Khi sắp rơi qua khe lan can, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo kéo cậu lại.

Trong lúc hoảng hốt, cậu thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cánh tay người kia vẫn đặt ngang eo cậu, có lẽ do chưa kiểm soát được lực, hai thân thể chỉ cách nhau một khoảng cực nhỏ.

Lưng Du Di áp sát vào l*иg ngực vững chãi của đối phương.

Sau khi đứng vững, cậu nhanh chóng lấy từ thắt lưng ra một lá bùa vàng, đặt lên miệng khẽ đọc thần chú rồi ném ra.

Dưới tác dụng của bùa chú, lá bùa xuyên qua một tầng màn chắn vô hình và bùng phát thành ngọn lửa dữ dội.

Ngọn lửa cháy trong không khí nhưng không đốt cháy bất cứ vật gì xung quanh.

Lúc này, Du Di mới quay lại nhìn người phía sau.

Là Ngu Cảnh Sơ.

Không biết từ lúc nào anh đã đi theo.

Có lẽ đoán được Du Di định nói gì, Ngu Cảnh Sơ lên tiếng trước: "Tôi lên xem thử."

Khi nói chuyện, mắt anh hơi cụp xuống, hàng mi dày che kín cảm xúc trong đáy mắt.

Anh lặng lẽ nhìn người trước mặt, có lẽ do vừa hoảng loạn, hơi thở của Du Di có chút bất ổn.

Đôi môi hồng nhạt khẽ mở khép, hơi thở phả vào ngay trước mặt anh.

Tay Ngu Cảnh Sơ vẫn đặt trên eo Du Di, dưới đầu ngón tay là một thân hình gầy gò nhưng đầy sức mạnh.

Ngọn lửa trong hành lang đã tắt, Du Di thoát khỏi vòng tay phía sau.

"Cảm ơn anh lúc nãy." Du Di nói.

"Không có gì." Giọng Ngu Cảnh Sơ hơi lạnh, ánh mắt anh cũng dần chuyển từ Du Di sang hành lang tầng hai.

Từ khi ra mắt, Ngu Cảnh Sơ luôn được Tưởng Hồng dẫn dắt, dù sau này trở thành ông chủ của Thần Phong Entertainment, vẫn do Tưởng Hồng phụ trách.

Vì thế sau khi Tưởng Hồng mua biệt thự này, anh đã đến đây không ít lần.

Chỉ là lúc đó tầng hai ấm áp và thoải mái, không lạnh lẽo bất thường như bây giờ.

Sao họ có thể để trẻ con ở trong ngôi nhà như thế này?

Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên trong hành lang, hai người nhìn kỹ, là một bé gái khoảng hai ba tuổi.

Cô bé mở to mắt nhìn họ, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Các người là ai?"

Du Di: "..."

Đã ra mặt luôn rồi sao? Là quá tự tin, hay không coi họ ra gì?

Thế là, cậu cũng nở nụ cười ngọt ngào, bước hai bước lại gần: "Em là ai? Sao lại ở đây?"

Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, động tác tiến đến gần cô bé cũng rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không thấy có gì kỳ lạ khi một cô bé đột nhiên xuất hiện ở đây.

Ngu Cảnh Sơ nhíu chặt mày, hé miệng nhưng cuối cùng không nói gì, anh bước hai bước đến trước mặt Du Di, kéo người về phía sau một chút.

Du Di không hiểu ý anh, nhưng người này đã cản trở việc của cậu, nên cậu lặng lẽ tiến lên phía trước, giờ càng gần cô bé hơn.

Ngu Cảnh Sơ đang cố bảo vệ đồng đội: "..."

Anh xoa xoa giữa mày, thôi vậy, đứng sau cũng tốt, nếu có chuyện gì còn kéo cậu ta chạy.

Ánh mắt cô bé lướt qua lướt lại giữa hai người, lấp lánh ánh sáng quái dị: "Đây là nhà của tôi đấy! Anh trai, anh thích ở đây không?"

Du Di: "..."

Em chắc chắn muốn gọi tôi là anh trai sao? Lộn hết bối phận rồi.

Hắng giọng, Du Di chân thành nói: "Bà ơi, hại người là phạm pháp đấy. Mà những động tác nhỏ của bà cũng quá rõ ràng rồi, tôi đâu có mù!"

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng.

Ánh mắt cô bé nhìn cậu đã thay đổi, làn da hồng hào bắt đầu chuyển xám trắng, nổi lên từng đường nhăn, bàn tay thò ra mọc móng vuốt sắc nhọn, lấp lánh ánh đen.

Khi lên tiếng lần nữa, giọng trong trẻo đã biến thành khàn đặc chói tai: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mùi mục nát từ miệng bà ta tỏa ra, pha lẫn mùi tanh hôi đã ngửi thấy trước đó, khiến Du Di phải lùi lại một bước.

Đây là mùi của ác quỷ, khi vong hồn bình thường hóa thành ác quỷ, không chỉ màu sắc trang phục thay đổi, mà cả khí âm cũng vậy.

Quần áo của vong hồn bình thường thường là màu nhạt, ác quỷ thì mặc màu sặc sỡ, đây cũng là nguồn gốc của nữ quỷ áo đỏ.

Khí âm cũng tương tự, quỷ mới chết hầu như không có mùi, chết càng lâu, nhận cúng tế càng nhiều, mùi hương trên người càng nồng.

Nhưng ác quỷ thì khác, hễ là quỷ dính máu người, mùi nhang khói trên người sẽ lập tức biến mất, thay vào đó là mùi tanh hôi nồng nặc.