Ngọc Lê Thanh biết mình sắp chết rồi.
Mũi tên nhọn xuyên qua l*иg ngực của nàng, vết thương tuôn ra máu nhuộm đỏ quần áo màu hồng đào của nàng, trâm hoa cài trên tóc rơi xuống, mùi thơm nhàn nhạt tiêu tán trong gió đêm hiu quạnh đầu đông.
Nàng ngã vào trong ngực nam nhân, mùi máu tươi tràn vào khoang miệng, tứ chi dần dần mất lực, ý thức mơ hồ, trước mắt hiện lên cuộc đời của mình.
Nàng vốn là con gái độc nhất của phú thương Dương Châu, mẫu thân mất sớm, phụ thân xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, mưu cầu một mối nhân duyên tốt cho nàng, gả vào Hầu phủ, từ thương nhân vào cao môn.
Sau khi phụ thân bệnh chết, nàng đã đến Lương Kinh.
Vào Hầu phủ rồi mới biết được lão Hầu gia và con trai trưởng đã lần lượt qua đời, chủ tử của Giang gia cũng chỉ còn lại có thứ tử Hầu phủ đã định hôn ước với nàng lúc trước, Giang Chiêu Nguyên.
Giang Chiêu Nguyên tuổi còn trẻ đã biểu hiện ra tài năng và tầm nhìn xa trông rộng hơn người bình thường, lúc mười sáu tuổi đã trúng Trạng Nguyên, mười tám tuổi kế tục tước vị, lập lên thanh danh ở trong triều.
Dựa vào một tờ hôn ước, Ngọc Lê Thanh có thể vào ở Hầu phủ, làm bạn sớm chiều với Giang Chiêu Nguyên.
Lúc đầu, sự lạnh lùng nghiêm túc trong mắt hắn khiến Ngọc Lê Thanh chùn bước. Giang Chiêu Nguyên cũng không ghét bỏ xuất thân của nàng, nhưng cũng không nói chuyện với nàng, hắn lạnh như tuyết trắng trên đỉnh núi, thuần khiết không dơ bẩn, từ chối người ngoài ngàn dặm.
Nàng biết hắn là trọng thần của triều đình, trong lòng có bách tính, cho nên đã âm thầm chuẩn bị đồ ăn, phơi sách, trải giường, quản một chút việc vặt trong phủ giúp hắn.
Ban ngày không gặp được hắn, nàng sẽ đốt một chiếc đèn l*иg, ra ngoài cổng chờ hắn, ít nhất để cho hắn về đến nhà có thể ăn một miếng cơm nóng.
Ngọc Lê Thanh không cầu Giang Chiêu Nguyên có thể coi trọng nàng nhiều hơn, chỉ cầu hai người có thể tương kính như tân, hòa thuận sống qua ngày.
Chậm rãi, Giang Chiêu Nguyên bắt đầu khen nàng nấu cơm ngon, hứa cho nàng quyền quản lý Hầu phủ, sau đó, khi hắn hồi phủ sẽ mang theo chút quà nhỏ cho nàng, một tấm vải vóc thời Hưng, một quyển sách cổ khó tìm, hoặc là một cành hoa phù cừ đang chớm nở.
Dụng tâm từng chi tiết nhỏ khiến Ngọc Lê Thanh nhìn thấy ngoài vẻ ngoài lạnh lùng của hắn là một trái tim chân thành tha thiết.
Hắn rất tốt, cho dù là chức quan lớn, hay là vị hôn phu, Ngọc Lê Thanh cũng không thấy hắn có chút sai lầm nào.
Có thể gặp được Giang Chiêu Nguyên, là may mắn cả đời của nàng.
Cho đến khi thích khách trong bóng tối bắn ra một mũi tên kia, nàng vẫn tin rằng vị hôn phu của mình là người tốt, gió mát, trăng sáng, là ánh trăng tinh khiết nhất trong lòng nàng.
Mũi tên kia vốn không phải nhằm về phía nàng, nhưng nàng gần như là theo bản năng chắn ở trước mặt Giang Chiêu Nguyên, tình nguyện là mình chết, cũng không thể để cho Đại Lương quốc tổn hại một vị trọng thần.
Thích khách che mặt hiện thân trong đình viện, bao vây bọn họ, giọng nói xa lạ mà thô kệch tố cáo tội ác của Giang Chiêu Nguyên.
“Giang Chiêu Nguyên, ngươi yêu ngôn hoặc chủ, độc sát triều thần, người người đều muốn gϊếŧ!”
“Ngươi gϊếŧ gϊếŧ cha gϊếŧ huynh đoạt lấy tước vị này, vì đoạt quyền mà nhiều lần ám hại đồng liêu, chứng cớ xác thực, đã có biết bao trung lương chôn vùi ở trong tay ngươi! Dù là triều đình không dám động đến ngươi, hôm nay bọn ta cũng muốn thay trời hành đạo, diệt trừ tên gian thần như ngươi!”
Nghe bọn họ nói chắc như đinh đóng cột, từng vụ án đều là hung án máu chảy đầm đìa, Ngọc Lê Thanh cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Tại sao Giang Chiêu Nguyên trong miệng bọn họ lại hoàn toàn khác với người trong trẻo lạnh lùng như trăng sáng trong mắt nàng chứ?
Nàng rất muốn mở miệng hỏi Giang Chiêu Nguyên, rốt cuộc lời bọn họ nói là thật hay giả. Nhưng nàng đã hấp hối, ngay cả sức lực há miệng cũng không có.
Nàng được Giang Chiêu Nguyên ôm chặt vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể hắn, không biết là vì bi thương hay giận dữ, hoặc là cả hai.
Dần dần, suy nghĩ của nàng đã tỉnh táo trong nháy mắt, đồng tử dần dần phóng đại, thấy rõ biểu cảm hung ác nham hiểm khủng bố trên mặt nam nhân, từ dưới ống tay áo của hắn bay ra đoản kiếm, đầu của tên một thích khách rơi xuống đất.
Nam nhân trước mặt giống như thay đổi thành một người khác, hai tròng mắt trong suốt sáng ngời hôm nay lại tràn đầy sát ý tàn sát bừa bãi, khuôn mặt vốn ôn nhuận mà anh tuấn trở nên thô bạo, chỉ trong nháy mắt đã xé bỏ sự dịu dàng văn nhã từng cẩn thận ngụy trang trước mặt nàng, trở thành sát thần điên cuồng khát máu.
Ngọc Lê Thanh được hắn đặt ở trên bậc thang, đầu cúi xuống một bên, nhìn Giang Chiêu Nguyên mặc sam y nàng may cho hắn, dùng đôi ngón tay miêu tả nước non bẻ gãy cổ thích khách.
Chỉ chốc lát sau, trong đình viện là một mảnh thi thể.
Trong khoảnh khắc chấm dứt mấy mạng người, trên người hắn không nhiễm một hạt bụi, phẫn nộ giẫm nát đầu của tên thích khách thủ lĩnh, máu tươi khắp đình viện, như rơi xuống địa ngục.
Nam nhân giẫm lên dấu chân nhuốm máu đi tới trước mặt nàng, cúi người ôm lấy nàng, hắn mở miệng giống như đang nói gì đó, nhưng Ngọc Lê Thanh không nghe rõ.
Thân thể bị ôm chặt, Ngọc Lê Thanh tựa vào trên vai hắn mãnh liệt ho khan hai ngụm máu, trong tầm mắt mơ hồ, cổ trắng nõn của nam nhân bị bắn tung tóe màu máu đỏ tươi, giống như hoa mai nở rộ trong tuyết mùa đông.
Đây là cảnh tượng cuối cùng nàng nhìn thấy khi còn sống.
Ngay cả một câu di ngôn cũng không để lại, hồn phách của nàng rút ra từ trong cơ thể, cũng không thấy rõ biểu cảm của Giang Chiêu Nguyên, cũng không cách nào nghe thấy giọng nói của hắn nữa.
Tối nay Lương Kinh đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
Vào đông gió lạnh mang sương tuyết, từ trong hồn phách nhẹ nhàng thổi qua, Ngọc Lê Thanh mất đi tri giác, chỉ cảm thấy mình đang chậm rãi tiêu tán ở trong một mảnh lạnh lẽo.
Thân treo trên trời cao, nàng nhìn thấy Giang Chiêu Nguyên cử binh tạo phản, chiến hỏa thiêu khắp Lương Kinh. Lần đầu tiên nàng biết Giang Chiêu Nguyên là quan văn lại cầm đao kiếm đến lòng dạ độc ác như thế.
Binh mã phản quân đánh tới trước cửa cung, hai quân giao chiến, dân chúng vô tội cũng bị liên lụy, Lương Kinh máu chảy thành sông.
Tim nàng như bị dao cắt.
Lúc này nàng mới tin tưởng, Giang Chiêu Nguyên cần chính vì dân mà nàng từng một lòng kính ngưỡng, lại là một loạn thần tặc tử gϊếŧ người không chớp mắt, mưu quyền đoạt vị.
Hắn lừa nàng, đùa giỡn nàng trong lòng bàn tay.