Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 22: Thần ca nhi ta đây!

“Ngươi muốn làm gì?” Đối diện, Trương gia nương tử biết rõ mình đuối lý, bất giác lùi về sau một bước.

Vương thị lạnh lùng đáp: “Đã tin vào cái gọi là thần tiên toán mệnh, thì càng nên hiểu làm người đừng quá thất đức. Năm xưa Tống gia chúng ta đúng là mù mắt mới cùng nhà ngươi nghị thân, hại nhi nữ của ta tổn mất thanh danh. Bất quá, ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, cái nhà không biết tích đức như các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng!”

Không đợi Trương gia nương tử mở miệng, cô nương Trương gia không cam lòng yếu thế phản bác: “Tống gia các ngươi đừng có đem chuyện từ hôn đổ hết lên đầu nhà chúng ta. Hàng tốt tự có người tranh giành, bị từ hôn chẳng qua là phế phẩm mà thôi!”

Nàng ta cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường: “Còn nói là vượng phu? Ta nhổ vào! Chỉ bằng cái dáng vẻ cứng nhắc không nói nổi một câu hoàn chỉnh của Tống Trúc nương nhà các ngươi, sao có thể làm hiền nội trụ của ca ca ta? Ta mà là nam nhân cũng sẽ không lấy nàng ta!”

“Nếu thật sự tốt như vậy, thì cửa nhà các ngươi đã sớm bị đạp đổ rồi, nào còn đến lượt nhà chúng ta phải đến cầu thân?”

Cô nương Trương gia nói liên tục như bắn pháo, từng lời từng chữ đều châm chọc cay nghiệt. Tống Cảnh Trúc giận đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, thân mình lảo đảo gần như không đứng vững.

Vương thị là thân nương, sao có thể nhịn nổi khi thấy nhi nữ của mình bị người ta sỉ nhục như vậy. Nàng ta tức giận định xông lên dạy dỗ cái miệng độc địa của tiểu nha đầu kia, may thay bị Khương thị kịp thời kéo lại.

Lúc này, trên phố kẻ qua người lại đông đúc. Nếu đại tẩu thực sự manh động mà dây dưa với một tiểu cô nương ở đây, thì sau này danh tiếng của Tống gia còn đâu?

Trúc tỷ nhi chịu được người ta bàn tán sao?

Quan trọng hơn cả, bây giờ chính là lúc nhi tử của nàng sắp được bái Trần đại nho làm thầy. Khương thị tuyệt đối không thể để bất cứ tai tiếng nào làm ảnh hưởng đến tiền đồ của nhi tử.

Phải nói một câu khó nghe, tự cổ chí kim, người xem náo nhiệt chỉ mong trận náo loạn càng lớn càng tốt, chẳng mấy ai quan tâm đến đúng sai, càng không ai thương hại cho ai, cho dù có thương hại, thì cũng chỉ là sự thương hại đầy châm biếm, nhất là những chuyện nam nữ.

Tú nương thấy đại tẩu tức giận, liền vội tiến lên khuyên can. Nàng nhớ lại lần trước Tam Lang đã từng nói: “Đừng để bản thân tức giận vì những kẻ không đáng để tức giận, chỉ cần động chút khẩu là được rồi.”

Chủ yếu là chuyện này không rơi lên đầu nàng, vậy nên nàng dễ dàng giữ được bình tĩnh.

Tú nương cố ý lớn tiếng nói: “Đại tẩu, chó sủa chúng ta vài tiếng, chẳng lẽ chúng ta cũng phải sủa lại gâu gâu gâu, nó cắn chúng ta một cái, chẳng lẽ chúng ta lại đi cắn lại nó sao?”

“Phí công cắn một miếng lông chó, dơ bẩn miệng của mình!”

“Ngươi nói ai là chó?!” Cô nương Trương gia tức đến mức giậm chân tại chỗ.

Tú nương thấy đối phương nổi giận, trong lòng càng thêm đắc ý, Tam Lang nói quả thực rất đúng. Nàng hờ hững liếc mắt nhìn đối phương, không nhanh không chậm nói: “Kêu lớn như vậy làm gì?”

“À——ta hiểu rồi, hóa ra ngươi thích kêu loạn rồi cắn người.”

“Ngươi—!”

“Nương, mau nói gì đi! Bọn họ khi dễ con kìa!” Cô nương Trương gia vừa kéo nương mình vừa giậm chân, cầu xin sự giúp đỡ.

Nương của nàng ta cũng bị lời của Tú nương chọc tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng bà ta lại có nỗi băn khoăn của mình. Nếu chuyện từ hôn với Tống gia bị làm ầm lên, huyên náo đến tất cả mọi người đều biết, tương lai làm sao có thể ngồi lên chức vị cao được?

Hơn nữa, lần này bên phía Tống gia đúng là chiếm lý.

Nghĩ đến đây, Trương gia nương tử trừng mắt hung dữ nhìn mấy chị em dâu đối diện một cái, kéo theo khuê nữ nói: “Còn không mau đi, định ở đây mất mặt đến bao giờ nữa? Người ta là kẻ lụi bại không cần danh tiếng, chẳng lẽ ngươi cũng không cần sao?”

Hai bên cãi nhau, tình huống nào là đáng giận nhất, là uất ức nhất?

Chính là câu cuối cùng bị đối phương nói mất.

Tú nương đương nhiên không để yên, nàng cao giọng hướng về phía hai người đang bỏ đi, nói: “Thật đáng thương! Những người khác muốn thành người lụi bại, thì cũng phải xem tổ tông có tranh khí hay không. Ít nhất Tống gia chúng ta từng có được, còn một số người, đến cả tư cách làm kẻ lụi bại cũng không có, thế mà còn mặt mũi ở đây cười nhạo chúng ta, da mặt các người còn dày hơn tường gạch nhà Tống gia chúng ta!”

Vương thị nhịn không được bật cười, chân thành nói với Tú nương: “Miệng lưỡi của đệ muội thật lợi hại, xem như thay chúng ta trút được một hơi giận cho Trúc tỷ nhi rồi.”

Trúc tỷ nhi đứng một bên cũng thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, chỉ hận mình có một cái miệng quá ngốc.