Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 3

Tú nương xới cơm cho lão thái thái trước, rồi đặt quả trứng luộc vào đĩa trước mặt bà, mỉm cười giải thích nguồn gốc của món trứng hấp.

“Nương, dạo này trời nóng, Thần ca nhi ăn uống không ngon miệng, mặt mũi gầy đi trông thấy, con dâu mang ít trứng từ nhà mẹ đẻ về để bồi bổ cho Thần ca nhi, nghĩ Duệ ca nhi mỗi ngày học hành vất vả, nên nhân tiện để hai đứa nhỏ cùng ăn luôn.”

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt mỗi người trên bàn biểu lộ không giống nhau, Khương thị khóe miệng khẽ giật khó mà thấy, tam đệ muội này của nàng từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì lỗ vốn, hôm nay hào phóng như vậy, hẳn là do hôm qua nghe được phu tử khen Duệ ca nhi thiên tư thông minh, tiền đồ rộng mở, nên mới sớm tìm cách lấy lòng đây mà.

Nàng chính là không nhìn được kiểu luồn cúi con buôn này Tam đệ muội, xuất thân từ nhà tiểu thương, trên người toàn hơi tiền không lên được mặt bàn.

Đại phòng Vương thị nhìn lướt qua hai em dâu, trong lòng không xem trọng ai cả.

Khương thị lúc nào cũng giữ bộ mặt vờ vịt cao quý, nhưng thực ra chỉ là khuê nữ nhà tú tài nghèo túng. Còn Vương thị, lúc ở nhà mẹ đẻ đã nổi tiếng là “Tây Thi bán đậu hũ”, sau khi gả vào Tống gia lại câu Tống Tam Lang đến mức ngoan ngoãn nghe lời, đúng thật là một hồ mị tử không biết xấu hổ.

Lúc này, Tống Cảnh Duệ lại vội vàng đứng dậy, lễ phép chắp tay với Tú nương:

“Cháu xin đa tạ Tam thẩm nương.”

Tiếng cảm ơn này của hắn là thật lòng thật dạ, dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu Tam thẩm nương cho hắn ăn trứng gà, mỗi lần Thần ca nhi lén ăn trứng luộc đều sẽ len lén chia cho hắn một nửa.

“Đều là người nhà cả, khách khí với Tam thẩm nương làm gì.”

Tú nương nhìn đứa cháu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, miệng lưỡi ngọt ngào, rồi lại quay sang nhìn đứa con trai nhỏ của mình đang ngái ngủ, thỉnh thoảng còn dựa đầu vào cha nó, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt chua.

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không biết thằng oắt con này làm gì mà ngủ nhiều như thế. Chẳng lẽ tối bị muỗi đốt nên ngủ không ngon?

Không được, hôm nay phải ra chợ mua mấy túi hương đuổi muỗi mới được.

Đối với tâm tư của ba nàng dâu, Tống lão thái thái hiểu rõ như lòng bàn tay, tuy rằng các nàng mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng tâm không đến nỗi nào, vẫn chấp nhận được.

Tiểu tôn tử Duệ ca nhi khiến bà ngày càng hài lòng, tuổi còn nhỏ nhưng cử chỉ đã phảng phất phong thái của tằng tổ phụ (ông cố) hắn khi xưa.

Còn về đứa ngốc trong nhà lão tam, thì cứ để nó tùy ý đi, ăn khỏe là phúc, cứ mập mạp, rắn rỏi là tốt rồi.

Hiện tại, Tống gia có thể dưỡng được một mầm non xuất sắc như Duệ ca nhi, nếu được bồi dưỡng tử tế, tương lai xuống cửu tuyền cũng có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Tống gia rồi.

Lúc này, Tú nương dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng vào nhi tử nhà mình: “Thần ca nhi, dậy đi, lát nữa trứng hấp nguội mất ăn không ngon đâu.”

Tống Cảnh Thần dùng bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, đôi mắt đen láy, long lanh tràn ngập vẻ ngây ngô đáng yêu.

“Thần ca nhi, tối qua ngủ không ngon à?” Lão thái thái từ ái hỏi thăm.

Tống Cảnh Thần gãi gãi đầu: “Tổ mẫu, tối qua cháu nằm mơ ạ.”

“Ồ, Thần ca nhi mơ thấy gì nào?” Lão thái thái cười nói.

Gần đây, Tống Cảnh Thần hay mơ, trong mơ là một thế giới kỳ kỳ quái quái, hết thẩy ở đó khiến hắn vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, phòng ở thì cao đến dọa người, còn có những chiếc hộp gắn bánh xe, chỉ trong chớp mắt đã chạy đi xa tít…

Định kể cho tổ mẫu nghe, nhưng đột nhiên nghĩ đến những thứ trong mơ đều quá sức lạ lùng, nếu hắn nói ra, mọi người chắc chắn sẽ không tin. Liệu tổ mẫu có nghĩ rằng hắn bị trúng tà không? Hắn không muốn giống tiểu hài tử cách vách bị ép uống thứ nước phép đen sì ấy đâu.

Chắc chắn là rất khó uống.

Hắn đảo mắt một vòng, nói: “Tôn nhi mơ thấy rất nhiều người dập đầu trước nhị ca, trong miệng còn nói là bái kiến Đại lão gia.”

Cổ nhân vốn tin vào điềm báo, nhất là những giấc mơ của trẻ con dưới sáu tuổi, cho rằng trẻ con trước sáu tuổi có thể nhìn thấy những điều mà người lớn không thể thấy, dù không dám tin hoàn toàn, nhưng trong lòng ai nấy đều coi đây như một điềm tốt, ít nhất là một lời nói cát lành.

Tống Cảnh Duệ chịu hết nổi trừng mắt với đệ đệ, nhưng Tống Cảnh Thần làm bộ như không thấy.

Ngoại trừ Tống Cảnh Duệ, cả nhà đều phấn khởi, ông bà có câu “một người đắc đạo, gà chó đều lên trời” mà.

Lão thái thái và ba anh em Tống gia cũng chỉ cười cười, ai lại xem giấc mơ là thật.

Thế nhưng ba chị em dâu lại vô cùng hưng phấn, Khương thị cảm thấy tam đệ muội hôm nay bỗng nhiên trông thuận mắt hơn hẳn. Tương tự, Vương thị cũng thấy hai đệ muội trông dễ chịu hơn rất nhiều.

Ba nữ nhân bắt đầu ríu rít nói chuyện, cứ như thể Tống Cảnh Duệ đã thật sự trở thành quan lớn.

“Thần ca nhi, trong mơ nhị ca của con mặc trang phục màu gì, con có còn nhớ không?” Khương thị đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này làm khó Tống Cảnh Thần, đôi mắt to tròn chớp chớp, đầu óc nhỏ bé xoay chuyển nhanh chóng. Hắn cũng không biết quan lớn nhất sẽ mặc trang phục như thế nào, hắn chưa từng thấy quan, còn tân lang thì hắn thấy rồi. Thế là hắn thuận miệng bịa: “Nhị bá nương, là màu đỏ!”

Cửu phẩm mặc thanh, thất phẩm mặc lục.

Còn chu bào* — chỉ có quan lớn từ tứ phẩm trở lên mới được mặc!

*Chu bào: Màu chu sa, quần áo màu đỏ thẫm.

Khương thị nghe xong hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Tú nương và Vương thị vừa chua xót lại vừa vui mừng, tâm trạng phức tạp.

Tổ mẫu thấy mấy nàng dâu vẫn chưa thôi, liền gõ bàn, trầm giọng nói: “Đốt nhang bái Phật, thầy bói xem mệnh còn chưa chắc đã linh nghiệm, huống chi chỉ là một giấc mơ của tiểu hài tử.”

“Ăn xong rồi thì đừng đứng đây nữa, ai về nhà nấy, ai có việc gì thì làm việc nấy. Duệ ca nhi và Thần ca nhi, hai đứa ở lại, đến phòng của tổ mẫu.”

Nói xong, tổ mẫu đứng dậy bước vào phòng mình.

Ba huynh đệ Tống gia liếc mắt nhìn nhau — lão nương tin rồi.