Ta Dựa Vào Viết Đồng Nhân Để Xưng Bá Thế Giới

Chương 5

Viện trưởng nhìn cháu mình, cười khẽ: "Ngày mai, ta cho các ngươi nghỉ học.""Nghỉ học? Nhưng người giám thị phải ở đây để tổ chức học khảo mà?"

"Không cần, ta tự mình giám sát."

Dù Lâm Trĩ Thủy rất tự tin vào bản thân, nhưng việc ôn tập trước kỳ thi vẫn rất cần thiết.

Hôm nay có nguyên một ngày để ôn tập, anh quyết định tranh thủ luyện chữ, khơi lại cảm giác viết lách.

Sau hai, ba canh giờ, Lâm Trĩ Thủy đặt bút xuống, xoa tay rồi nhìn về phía muội muội. Cô bé ngồi thẳng lưng, tay nắm chặt trên đầu gối, im phăng phắc, sợ gây ra tiếng động. Anh tập luyện bao lâu, cô bé cũng ngồi im bấy lâu.

Lâm Trĩ Thủy bất đắc dĩ day trán: “Sao em còn căng thẳng hơn cả anh vậy?”

Cô bé ngồi thẳng người như một cây cung: “Em không căng thẳng! Em không căng thẳng thì anh cũng không cần căng thẳng!”

“Ừ, anh cũng không căng thẳng.” Lâm Trĩ Thủy nhớ lại cảnh trước đây muội muội khều chân vài lần vì lo lắng. Anh đứng dậy, cười nói: “Gần đây, trong nhà không có bút mực nào tốt cả. Em đi cùng anh mua ít đồ nhé?” Tiện thể giãn gân cốt luôn.

“Dạ, đi liền!” Cô bé lấy túi tiền ra đếm: “Anh ơi, chúng ta còn 634 đồng.”

634 đồng không đủ mua những bút mực hạng sang có giá hàng ngàn hay hàng vạn đồng, nhưng mua loại trung bình cũng khá ổn.

“Chủ quán, cây bút này bao nhiêu tiền?”

“Một trăm đồng.”

“Làm ơn cho tôi...”

Bỗng một giọng nói chen ngang: “Chủ quán, gói cây bút này cho tôi, cảm ơn.”

Lâm Trĩ Thủy nhìn qua. Ô, chẳng phải là cậu ta — người bị anh trêu bằng câu thơ hôm qua hay sao? Trông có vẻ đến đây để gây sự, chắc là đã hiểu ra ý sâu xa trong câu thơ rồi.

Lâm Trĩ Thủy không muốn so đo, bèn đi chọn bút khác: “Chủ quán, cây bút này...”

Cậu thanh niên kia lại tiếp tục cắt lời: “Chủ quán, cây bút này tôi cũng mua.”

Lâm Trĩ Thủy ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta mỉm cười ôn hòa: “Chúng ta thật có duyên, toàn thích cùng một loại bút.”

“Đúng là có duyên thật.” Lâm Trĩ Thủy đáp, rồi tiếp tục đi xem những cây bút khác.

“Chủ quán, cây bút này…”

“Gói lại cho tôi!” Cậu thanh niên lại giành trước. Khi thấy Lâm Trĩ Thủy im lặng nhìn mình, anh ta cảm thấy như đã lấy lại được sĩ diện. Cái cảm giác bị trêu chọc tối qua giờ cũng vơi bớt.

Anh ta thậm chí còn tỏ ra hào phóng: “Lâm Trĩ Thủy, cậu muốn cây bút nào? Tôi tặng cậu một cây, coi như kính phục dũng khí lỗ mãng của cậu.”