“Phì! Cậu là cái thá gì chứ? Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà cậu nói uống là Tô Ngư phải uống với cậu, cậu là ai hả?”
Ngô Tĩnh Hải vừa nhìn đã nổi đóa, tên khốn nạn này ngày thường không ít lần gây sự với Tô Ngư, tối nay lại giở trò này ra, tưởng cậu ta không biết vì sao chắc?
Chương 44: Không phải thứ gì tốt đẹp
Không phải là tên khốn đó theo đuổi hoa khôi trường không thành công, chiều lại thấy hoa khôi tìm Tô Ngư chụp ảnh sao? Bình thường tên khốn đó còn đi khắp nơi nói Tô Ngư là tiểu bạch kiểm, ẻo lả, không biết xấu hổ bám váy Trình thiếu gia các kiểu.
Chuyện buổi chiều Ngô Tĩnh Hải nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì lúc ấy cậu ta còn cười nhạo, rõ ràng hoa khôi có ý với Tô Ngư.
"Hừ, tôi không phải thứ gì tốt đẹp, vậy anh Ngô Tĩnh Hải thì tính là gì, chẳng qua là thứ bám đuôi người khác thôi. Nếu tối nay Tô Ngư nhận thua không dám uống, tôi Vương Khôn Hải đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho cậu ta nữa."
Vương Khôn Hải hoàn toàn không coi Ngô Tĩnh Hải ra gì, ai mà chẳng biết nhà cậu ta chỉ là nhà giàu mới nổi, mới phất lên được vài năm. Cậu ta chưa bao giờ xem trọng Ngô Tĩnh Hải và Tô Ngư, nhưng cái nhóm của Trình thiếu gia mà cậu ta muốn chen vào thì không được chấp nhận, ngược lại hai kẻ mà cậu ta xem thường lại chơi bời trong đó rất vui vẻ. Thêm chuyện hoa khôi nữa, mượn rượu thêm can đảm, cho dù Trình thiếu gia có nói gì, sau này lấy cớ say rượu thì có thể làm gì được cậu ta?
Ngô Tĩnh Hải nổi trận lôi đình, vung nắm đấm muốn đánh Vương Khôn Hải. Tô Ngư sai người giữ chặt Ngô Tĩnh Hải đang muốn xông lên, buổi tiệc tốt nghiệp mà bị loại tiểu nhân này phá hỏng bầu không khí, thật sự không đáng.
Trình Cảnh Đông ấn vai Ngô Tĩnh Hải, nhỏ giọng nói: "Xem Tô Ngư đi, Vương Khôn Hải thì tính là cái thá gì, Tô Ngư cũng không phải dễ bắt nạt vậy đâu." Nếu Tô Ngư thật sự chỉ là có gương mặt đẹp, cậu ta cũng sẽ không coi Tô Ngư là bạn bè anh em.
Tô Ngư bước lên trước, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan biến, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ nhạt, mang theo vẻ châm chọc không nói nên lời. Sự bình tĩnh, tao nhã, tuấn mỹ của cậu đối lập hoàn toàn với dáng vẻ nóng nảy mặt đỏ tía tai của Vương Khôn Hải. Các nữ sinh cùng lớp và không cùng lớp có mặt ở đó không cần phải nói, Tô Ngư trong lòng họ luôn là hình tượng hoàng tử, cho dù biết gia thế cậu bình thường đến mức nào, nhưng không ai có thể phủ nhận khí chất cao quý toát ra từ trong xương cốt của cậu. Ngay cả nam sinh có lòng ghen tị cũng phải thừa nhận, so sánh với Tô Ngư, Vương Khôn Hải chỉ là một bãi phân chó. Nếu đổi lại là họ là hoa khôi, họ cũng sẽ không chọn Vương Khôn Hải bị Tô Ngư làm nền mà trở thành rác rưởi.
"Cậu muốn uống rượu với tôi?" Tô Ngư nhìn hai chai bia trước mặt, trước đó đã lấy lý do tửu lượng kém để từ chối rượu của không ít người, bây giờ Vương Khôn Hải lại ra vẻ muốn hai người cùng cạn một chai, cậu sẽ để hắn ta toại nguyện sao?
"Sao? Không dám à?" Vương Khôn Hải không hiểu sao trong lòng lại có chút lạnh lẽo, nhưng đã đến nước này không thể rút lui được nữa, hắn ta muốn cho mọi người thấy Tô Ngư chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, chẳng có bản lĩnh gì.
"Uống hay không, dám hay không, tại sao ngươi nói là được?" Tô Ngư cười khẽ, sau đó trước mắt bao người, đưa ngón tay thon dài như ngọc ra, nhẹ nhàng gảy lên một chai bia. Ngay khi mọi người bao gồm cả Trình Cảnh Đông đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên "Ầm" một tiếng, chai bia "phụt" một cái vỡ tan, bia bên trong bắn tung tóe lên bàn, chảy xuống đất.
Mọi người kinh ngạc đến mức không nói nên lời, nhưng Tô Ngư lại nói: "Bia cũng không còn rồi, Vương đồng học tự mình uống cho đã đi." Vừa nói vừa mỉm cười nhìn Vương Khôn Hải.
Chương 45: Thăm lớp
Tô Ngư chỉ ra tay một chút đã dọa cho Vương Khôn Hải và một số người đang hóng chuyện sợ chết khϊếp, nhưng Ngô Tĩnh Hải và Trình Cảnh Đông thì hai mắt sáng rực. Chai bia nổ tung chắc chắn là do Tô Ngư làm, nhưng làm thế nào? Chưa nói đến việc khác, chỉ cần mang ra dọa người cũng rất hữu dụng rồi.
Trình Cảnh Đông còn cố ý nhìn ngón tay của Tô Ngư, ngón tay vẫn đầy đặn như củ hành, không hề có một chút vết đỏ nào. Cậu ta biết từ lâu Tô Ngư không phải loại thư sinh yếu đuối, có chút võ công, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn đánh giá thấp Tô Ngư.
"Sao vậy? Mấy đứa xảy ra chuyện gì thế?" Thầy Trần thấy động tĩnh bên này liền đi tới hỏi.
Tô Ngư liếc mắt nhìn Vương Khôn Hải đang ngây người, đáp: "Thầy Trần, chai bia này không chắc chắn, vừa chạm vào đã vỡ, tiếc là bia đổ hết rồi. Vương đồng học, có cần tôi kiểm tra chai này cho cậu không?" Vừa nói vừa đưa tay về phía chai bia còn lại.