Như Một Vì Tinh Tú

Chương 45

"Tiểu Tô, cậu cứ yên tâm đi, Trương đạo đã công nhận cậu rồi, có Trương đạo đích thân chỉ dạy thì không ai diễn dở được đâu."

Lăng Dịch Nhiên nhìn Tô Ngư với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Chỉ cần Trương đạo chịu bỏ công chỉ dạy thì không ai không thể diễn xuất tốt được, trừ khi thực sự là năng khiếu quá kém, không thể cứu vãn nổi. Còn vai Hồ Vương này, anh có linh cảm rằng có lẽ chỉ cần Tô Ngư diễn xuất tự nhiên là đủ rồi, thiếu niên này có đôi mắt biết nói, có thể diễn tả được cảm giác từng trải.

"Đúng vậy, Tiểu Tô, cậu đừng quá khiêm tốn, Trương đạo chưa bao giờ nhìn lầm người. Lúc cậu vừa bước ra tôi suýt nữa không nhận ra."

Hà Tư Gia cũng mỉm cười nói. Tạo hình thiếu niên xuất sắc đến mức ngay cả một người phụ nữ như cô cũng phải ghen tị. Ông trời đã ban cho cậu ấy gương mặt này, có lẽ là sinh ra để làm nghề này.

Xung quanh vang lên những lời khen ngợi không ngớt, bất kể trong lòng nghĩ gì, có sự khẳng định của Trương đạo và Ảnh đế Lăng, bọn họ đương nhiên sẽ không nói ngược lại. Nhưng sau khi quay lưng đi thì càng có nhiều lời đồn đoán về thân phận của Tô Ngư hơn.

Tô Ngư đi theo nhϊếp ảnh gia đến phim trường. Nhϊếp ảnh gia ban đầu cứ tưởng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến Tô Ngư hiểu ý mình, nhưng Tô Ngư chỉ suy nghĩ một chút rồi điều chỉnh tư thế, hỏi: "Là như vậy phải không?"

Nhϊếp ảnh gia ngẩn người, sau đó lại phấn khích nói: "Đúng, chính là như vậy, giữ nguyên tư thế, chú ý ánh mắt, bên cạnh bật quạt gió lên."

"Tạch, tạch..." Máy ảnh trong tay nhϊếp ảnh gia liên tục nháy sáng, tập trung vào công việc, thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu. Tô Ngư cũng nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của ông ta, khiến Trương Chính Thiên và Lăng Dịch Nhiên đang đi theo phía sau không khỏi kinh ngạc. Đây thực sự là lần đầu tiên chụp ảnh sao?

Có lẽ có người sinh ra đã là con cưng của trời, không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có năng khiếu hơn người.

"Đúng rồi, cáo trắng, mang một con cáo trắng tới đây, để Tiểu Tô ôm chụp vài tấm." Trương Chính Thiên nói.

Nhanh chóng có nhân viên mang tới một con cáo trắng thuần chủng, móng vuốt đã được xử lý, sẽ không cào xước người. Quay phim về Thanh Khâu Hồ tộc thì sao có thể thiếu cáo, đặc biệt là cáo trắng.

Đợi Tô Ngư hoàn thành việc chụp ảnh dưới sự chứng kiến của mọi người thì cũng đã đến giữa trưa. Nhân viên mang bữa trưa tới, Tô Ngư cũng được thay trang phục, tẩy trang, nhân tiện ký hợp đồng với Trương Chính Thiên, chính thức nhận vai diễn đầu tiên trong đời - vai Hồ Vương trong phim điện ảnh "Thanh Khâu".

"Cũng muộn rồi, hay là ở đây ăn cơm hộp với chúng tôi..." Trương Chính Thiên hài lòng nhìn bản hợp đồng, vỗ vai Tô Ngư nói. Lúc này Trầm Tùng đi tới, nói nhỏ với Trương Chính Thiên vài câu, ông ta xua tay, "Thôi được rồi, vậy tôi không làm phiền mấy cậu nữa. Đúng rồi, Tiểu Tô, từ ngày mai bắt đầu chính thức vào đoàn phim, trước tiên không vội quay cảnh của cậu, xem người khác diễn thế nào, tìm cảm giác, tôi sẽ hướng dẫn thêm cho cậu, còn kịch bản thì về nhà xem kỹ nhé."

"Vâng, sáng mai tôi sẽ đến báo danh." Tô Ngư nhận kịch bản và thẻ ra vào đoàn phim từ tay Vương trợ lý, chào tạm biệt mọi người trong đoàn, rồi cùng Ngô Tĩnh Hải và Trầm Tùng rời đi.

Sau khi rời đi, Trầm Tùng mới giải thích: "Vừa rồi anh họ gọi điện cho tôi, biết tôi đang ở cùng cậu nên bảo chúng ta qua cùng ăn trưa."

Bước chân Tô Ngư khựng lại, bây giờ quay lại ăn cơm hộp còn kịp không?

Tuy đã chấp nhận việc không thể không gặp mặt Âu Trần Việt nữa, nhưng cũng không ngờ rằng lần gặp lại sẽ đến nhanh như vậy. Thực sự chỉ là anh em họ ăn cơm, tiện thể gọi cậu theo thôi sao? Cậu thở dài một tiếng, cố gắng vùng vẫy: "Tôi và Tĩnh Hải đi thật sự ổn không? Hay là hẹn lần sau?"

Chương 37: Hoàng đế mời cơm (tiếp theo)

Trương Chính Thiên bưng hộp cơm, ngồi trước quạt, híp mắt nhai cơm ngon lành, dường như không nhận ra bầu không khí khác lạ trên phim trường hôm nay.

Nhϊếp ảnh gia là người trong ekip quen thuộc của ông, rất tò mò về người mới hôm nay: "Lão Trương, cậu nhóc hôm nay cậu tìm từ đâu ra vậy?"

"Thầy

Xie cũng thấy Tiểu Tô được đấy chứ? Tôi thấy Tiểu Tô chỉ cần bước chân vào giới này, không bao lâu nữa sẽ nổi tiếng." Lăng Dịch Nhiên cũng không câu nệ, ngồi trên ghế nhỏ, ăn hộp cơm mười mấy tệ.

"Haha..." Trương Chính Thiên cười, "Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ của mấy người, muốn moi từ tôi thông tin về Tiểu Tô đúng không? Tôi sẽ không nói đâu, haha!"

Nhϊếp ảnh gia Xie im lặng quay mặt đi, nhìn lão già này vênh váo kìa, còn hăng hái hơn nữa.

Ảnh đế Lăng cũng giật giật khóe miệng, Trương đạo khi quay phim nghiêm khắc đến mức có thể dọa trẻ con khóc, nhưng khi ở riêng thì lại rất thoải mái. Anh thầm trợn trắng mắt, nói: "Tôi thấy là Trương đạo cũng không biết rõ về Tiểu Tô đâu nhỉ."