Như Một Vì Tinh Tú

Chương 15

Chương 13: Bệ hạ

Âu Trần Việt dùng tài khoản phụ của mình theo dõi Tô Ngư. Nghĩ vậy vẫn chưa đủ yên tâm, anh lại mặt lạnh lùng âm thầm đăng ký thêm một tài khoản nhỏ nữa, rồi dùng tài khoản đó theo dõi Weibo của cậu.

Lúc này, quản gia phát hiện cậu chủ cả vẫn chưa dậy nên gõ cửa phòng làm việc. Âu Trần Việt vừa thao tác xong trên điện thoại, một tay cầm điện thoại vừa mở cửa, để lộ gương mặt lo lắng của quản gia.

Không trách quản gia lo lắng, trừ khi bị bệnh, nếu không Âu đại thiếu gia vốn sống rất kỷ luật, rất ít khi phá vỡ quy luật sinh hoạt. Quản gia lo lắng không biết có phải cậu chủ bị bệnh không, nhưng khi đẩy cửa phòng ngủ thì thấy mở, vào trong mới phát hiện cậu chủ cả đêm không về, vậy là đã làm việc ở phòng làm việc cả đêm.

Bên ngoài đều nói Âu đại thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú cao, nhưng ai biết cậu chủ đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi. Ông còn nhớ rõ cậu chủ từ khi còn nhỏ xíu đã sắp xếp thời gian của mình kín mít, học đủ loại khóa học, chưa từng thấy cậu chủ có thời gian chơi đùa.

Chỉ là lần này quản gia thật sự hiểu lầm, Âu đại thiếu gia thức trắng đêm chỉ để đọc một bộ tiểu thuyết, thật đáng mừng.

"Chú Trần, cháu về phòng tắm rửa rồi xuống ngay, gọi hai người kia dậy, xuống tập thể dục." Âu Trần Việt mặt không chút thay đổi phân phó.

"Vâng, cậu chủ cả." Quản gia tuy đau lòng vì cậu chủ cả thức trắng đêm, nhưng chủ ý của cậu chủ cả từ trước đến nay không ai thay đổi được, cậu chủ cả cũng xưa nay không thích có người thay mình làm chủ. Đi được vài bước, quản gia lại quay đầu nhìn thoáng qua, "Cậu chủ cả cũng phải tự chú ý sức khỏe."

Âu Trần Việt im lặng gật đầu, động tác nhỏ đến mức gần như không thấy, nhưng phản ứng này đã khiến chú Trần vui mừng khôn xiết.

---

Âu Trần Húc và Trầm Tùng vừa ngáp vừa ra khỏi phòng. Hai người đều ngủ rất muộn, nhưng quản gia vừa đến gọi cửa, vẫn ngoan ngoãn dậy.

Trời đất chứng giám, Âu Trần Việt không quan tâm họ muốn sống sa đọa thế nào, nhưng trước mặt anh thì không được phép lười biếng, gian trá. Nhưng Âu nhị thiếu gia vốn có nhiều ý kiến nhất lại cứ tự ngược đãi mình không chịu dọn ra khỏi Âu gia, bình thường buổi tối ra ngoài giao tiếp, dù muộn đến mấy cũng phải quay về đây.

Có người cười nhạo anh, có người thương hại anh, cũng có người cố ý nhân cơ hội này chia rẽ tình cảm anh em của hai người, nhưng phàm là kẻ nào dám làm vậy, cuối cùng đều bị Âu Trần Húc đưa vào danh sách đen từ chối liên lạc, khiến không ít kẻ muốn đợi Âu Trần Húc trưởng thành rồi xem chuyện cười của anh em Âu gia phải thất vọng tràn trề, bởi vì nhiều người không tin Âu Trần Việt sẽ thật lòng đối xử tốt với đứa con riêng khiến cha mẹ ly hôn này, còn chuyện xảy ra trong Âu gia rất ít khi truyền ra ngoài.

Tập thể dục xong, về phòng thu dọn một chút, Trầm Tùng vừa lướt điện thoại vừa đi xuống lầu, khi đi đến cầu thang thì dừng bước, lông mày cau chặt, ai nhìn cũng biết anh ta không vui.

Âu Trần Húc chậm hơn một bước cũng ra khỏi phòng ăn sáng, chạy đến bên cạnh anh ta, vỗ một cái: "Ha, Tiểu Tùng, cậu đang đợi tớ à?"

Trầm Tùng khó chịu liếc anh ta một cái, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Âu Trần Húc thò đầu qua xem, miệng hỏi: "Sao vậy? Ơ, đây không phải là bộ tiểu thuyết của cái người gì gì đó mà cậu đang theo dõi sao, làm sao vậy?"

Trầm Tùng mím môi nói: "Nửa đêm đột nhiên xuất hiện một độc giả chưa từng thấy, vượt qua tớ leo lên vị trí đầu bảng xếp hạng fan hâm mộ rồi."

Tối qua trước khi ngủ, cậu ta còn lướt tiểu thuyết này, bởi vì Một Con Cá tối qua mới cập nhật chương mới, lúc đó cậu ta vẫn dẫn đầu, vậy mà sáng sớm đã bị người ta bỏ xa.

"Chậc, Tiểu Tùng, cậu thiếu tiền à? Tớ thay cậu donate... Phụt! Người này tên gì không đặt, lại đặt là "Bệ hạ", người này cũng tự luyến đến mức không biết xấu hổ rồi, haha..." Âu Trần Húc giật lấy điện thoại của Trầm Tùng, chỉ vào cái tên đầu tiên cười ha hả.

Dưới lầu, Âu đại thiếu gia đang dựng đứng hai tai nghe thấy lời bình luận của ai đó, bước chân hơi khựng lại, sau đó tiếp tục mặt không đổi sắc ngồi vào chỗ của mình.

Chỉ là, quản gia đang chỉ huy người hầu bày bữa sáng đột nhiên rùng mình, ngẩng đầu nhìn điều hòa, chẳng lẽ sáng nay ông bật sai nhiệt độ rồi?

Chương 14: Donate một triệu

"Cậu cười cái gì..." Trầm Tùng càng thêm khó chịu, giật lại điện thoại tắt màn hình rồi nhét vào túi, "Đây là biểu hiện có người thưởng thức tiểu thuyết của Một Con Cá, đây là chuyện tốt, hơn nữa nickname không đại diện cho điều gì, cần gì phải kinh ngạc vậy, nói đến tự luyến tớ thấy cậu mới là người đại diện cho từ này, không ai vượt qua được cậu đâu, hừ." Bước nhanh xuống lầu, chào hỏi anh họ và quản gia bên bàn ăn rồi mới ngồi xuống.