"Nhưng chị à, anh ta định cưỡng ép em. Chị chẳng phải đã dạy em phải phản kháng khi bị bắt nạt sao? Em sợ không kịp chờ chị đến cứu, nên em tự vệ trước."
Lời cô khiến mọi người sững lại, còn Dao Cầm nghiến răng, cố kìm nén, giọng run run tiếp lời:
"Chị không biết… Minh bình thường không phải loại người như vậy. Có khi nào em nhầm không?"
Mọi người lập tức nhìn Cố Lan Tranh với ánh mắt nghi ngờ. Họ tin Dao Cầm hơn là cô gái yếu đuối, vô dụng này.
Nhưng không ai muốn làm đao phủ, cả nhóm chỉ im lặng cho đến khi có tiếng bước chân lạo xạo vọng lại.
"Ban đêm, thính giác bọn thây ma nhạy hơn. Mùi máu nồng thế này chắc chắn sẽ thu hút chúng."
Một câu nói khiến mọi người quay lại chỉ trích Cố Lan Tranh.
Một người khẽ nói:
"Dù sao thì tại cô ta mà Minh chết. Giờ còn mang cô ta đi cùng, ai biết được cô ta có gϊếŧ thêm người nữa không?"
Cả nhóm quyết định bỏ lại Cố Lan Tranh. Nhưng sợ cô gặp nhóm khác rồi quay lại trả thù, nên họ muốn cô phải chết ngay trong đêm.
Họ trói cô vào thân cây bằng dây thừng, buộc chặt đến mức dây lún vào da thịt, khiến cô không thể nhúc nhích. Làm xong, họ an ủi Dao Cầm rồi vội vã rời đi.
Khi nghe tiếng xe dần xa, Cố Lan Tranh cúi đầu bật cười, nhả ra một con dao nhỏ giấu trong miệng.
Ý thức được mọi người trong nhóm đều có ác cảm với mình, cô đã giấu dao ở khắp nơi trên người, đề phòng bất trắc.
Cô dùng dao từ từ cắt đứt dây thừng trói mình vào cây.
Nghe tiếng bước chân của bọn thây ma ngày càng gần, cô kiểm tra vết thương trên cơ thể, chúng đã được dị năng chữa lành hoàn toàn.
Cố Lan Tranh bước đến xác Minh, kéo ra một thanh đao dài dưới thi thể lạnh ngắt.
Đao có chuôi khắc hoa văn mạn đà la, lưỡi đao sắc bén như ánh trăng bạc.
Đêm ấy, Cố Lan Tranh nhận ra dị năng chữa lành của mình có thêm một tác dụng khác.
Giấc mơ quá khứ bất ngờ chuyển hướng…
Trước mắt Cố Lan Tranh không còn là những ký ức của chính mình mà là câu chuyện tiếp nối cuộc đời của Cố Dao Cầm.
Sau khi bỏ rơi cô, cuộc sống của Cố Dao Cầm diễn ra vô cùng thuận lợi. Cô ta thường xuyên nhắc về Cố Lan Tranh với giọng điệu tưởng như hoài niệm, nhưng thực chất là đưa ra những mẩu chuyện mơ hồ, đầy ám chỉ.
Những mẩu chuyện vụn vặt đó khiến đồng đội của Cố Dao Cầm hình dung rằng, trước tận thế, Cố Dao Cầm là nạn nhân bị gia đình ngược đãi. Thân thế không thể lựa chọn, cô ta phải chịu áp bức suốt mười mấy năm bởi mẹ kế họ Cố - người phụ nữ bề ngoài hiền từ nhưng lòng dạ độc ác. Thậm chí, cô còn bị người cha nhu nhược và ông bà nội lạnh nhạt đối xử tệ bạc. Những lời kể đầy ngụ ý cũng khiến họ tin rằng Cố Lan Tranh, người em cùng cha khác mẹ, là kẻ luôn gây rắc rối và làm hại cô ta.