Ngón tay thô ráp của ông nhẹ nhàng vuốt ve túi gấm, rồi trịnh trọng đặt nó vào tay nàng.
“Từ hôm nay, con chính thức bước chân vào con đường tu tiên. Phụ thân tặng con chiếc Túi Trữ Vật Càn Khôn này, hy vọng con chăm chỉ tu luyện, thuận lợi bước trên con đường tiên đạo.”
Thần thái nghiêm túc của cha khiến Tần Như Thanh bất giác nín thở.
Túi Trữ Vật Càn Khôn! Trong những tiểu thuyết tu tiên thì đây là món đồ tưởng như “nhà nhà đều có”, nhưng thực tế, khi bước vào thế giới tu tiên thì nàng mới nhận ra nó quý giá đến nhường nào.
Không phải bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể sở hữu được một chiếc túi trữ vật.
Con đường tu tiên dài dằng dặc, cần vô số tài nguyên để vượt qua. Những tài nguyên này không chỉ là linh thạch hay linh kim, mà còn là cơ duyên khó lường. Người sinh ra trong thế gia thì còn tốt, nhưng những tán tu không nơi nương tựa thì lấy đâu ra tiền để mua một món đồ đắt đỏ như vậy?
Vậy nên, dù biết mình đang rơi vào tình thế “chết chắc”, Tần Như Thanh vẫn thực lòng cảm kích vì mình được sinh ra trong gia tộc họ Tần.
Ở đây, nàng có cha mẹ và ca ca yêu thương, có một môi trường sống ổn định và sung túc.
Tần Như Thanh nâng niu chiếc Túi Trữ Vật Càn Khôn đầu tiên trong đời, say mê mân mê nó trong tay.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Tần Đức Minh, vui sướиɠ reo lên:
“Cảm ơn cha ạ!”
Tộc trưởng Tần vuốt chòm râu, bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm, nhưng thực chất trong lòng lại rất thỏa mãn trước sự ngọt ngào của cô con gái nhỏ.
Lạc Nhàn liếc nhìn ông một cái, khẽ hừ nhẹ rồi cầm lấy một quyển sách tên là Chuyện Lạ Tiên Giới mà con gái thích nhất để dỗ nàng sang một bên chơi cùng ca ca.
Khi bóng dáng hai huynh muội dần khuất, Lạc Nhàn quay lại nhìn Tần Đức Minh, hạ thấp giọng hỏi:
“Không lâu nữa sẽ đến đại hội kiểm tra tư chất của gia tộc. Ông tính sao đây?”
Tần Đức Minh vẫn ung dung vuốt râu, thong thả đáp:
“Cái gì tính sao?”
Lạc Nhàn hơi nôn nóng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
“Con gái chúng ta! Thanh Thanh! Tám tuổi sẽ bắt đầu dưỡng linh, con bé sắp phải tham gia kiểm tra tư chất, từ đó định ra phẩm cấp dưỡng linh, đây chính là chuyện lớn liên quan tới tương lai của con bé”.
Tần Đức Minh nhẹ nhàng vỗ tay lên tay Lạc Nhàn như để an ủi:
“Phu nhân, đừng nóng vội, ta tự có tính toán.”
“Tính toán cái quỷ gì!” Tính cách nóng nảy của phu nhân tộc trưởng suýt nữa đã không kìm được.
Bà liếc nhìn về phía con trai và con gái, hạ thấp giọng nói:
“Ta định mua một viên Khải linh châu cho Thanh Thanh. Con bé sinh ra đã thông tuệ, lúc mới chào đời toàn thân tỏa ra linh khí dồi dào. Khi ta sinh nó, không những cảnh giới của ta không bị giảm mà ngược lại còn được bổ dưỡng, tiến bộ thêm một chút.”