Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 90

Lục Vân Sơ không làm cho Văn Triển loại nước chấm đó, chỉ rót ra một bát nhỏ giấm. Trước đây nàng chưa thử sủi cảo chấm giấm bao giờ, sau này xem tập phim mọi người ở quán Đồng Phúc trong "Võ lâm ngoại truyện" ăn sủi cảo, liền bị thèm thuồng.

Một bát lớn với chút giấm, sủi cảo trắng nóng hổi đặt ở giữa, một đám người vây quanh, ăn đến phồng cả má, cái trước chưa nuốt xuống cái sau đã nhét vào miệng rồi, đầy một miệng, nhai đến méo mó cả mặt mày, trông cực kỳ đã ghiền.

Giấm này không thể là giấm thường, chỉ chua chứ không thơm, nhất định phải là giấm đen lâu năm thơm nồng chua thanh mới được. Hương giấm có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị tươi của nhân thịt tốt hơn, đầu lưỡi nóng ran, cổ họng sinh tân dịch, tươi ngon thuần khiết, tươi ngon đậm đà.

Văn Triển bị Lục Vân Sơ nhìn chằm chằm, không thể ăn từng miếng lớn, vỏ bánh dai dai, nhân cũng đủ dai, nhai kỹ nuốt chậm cũng có mùi vị riêng.

Chỉ tiếc là ăn ba cái rồi, mà như chưa no, hắn bưng bát không dịch sang phía Lục Vân Sơ, xin thêm một cái.

Giác mồm nhét đầy hai cái sủi cảo, vừa hà hơi vừa nuốt chửng: "Muốn ăn thì cứ gắp chứ, nàng ta còn dám cản à?" Cái tên không biết xấu hổ này, cuối cùng sủi cảo nát của hắn ta không nấu, mặt dày ăn bánh của các nàng ngon lành cành đào.

"Huynh tưởng ai cũng như huynh à, bị người ta ghét." Lục Vân Sơ mắng hắn ta một câu, rồi gắp thêm cho Văn Triển ba cái sủi cảo. Tuy nói vậy, nhưng thêm hắn thì lại bớt đi một phần lạnh lẽo, Lục Vân Sơ cũng không đuổi hắn.

Văn Giác biết mình đuối lý, nhai sủi cảo ngon lành, im lặng.

Liễu Tri Hứa cũng ăn hơi vội, nàng ấy dùng tay quạt quạt hơi nóng, ngượng ngùng giải thích: "Nhân có nhiều nước, hơi nóng, xì xụp."

Đối với nữ chính, Lục Vân Sơ khoan dung hơn rất nhiều: "Ăn từ từ thôi, trong nồi còn nhiều, bốn chúng ta chắc chắn không ăn hết đâu."

Văn Triển bỗng đưa quyển sổ qua, hỏi: "Còn thừa có thể cho người khác ăn được không?"

Lục Vân Sơ không hiểu: "Cho ai?"

Hắn viết trên giấy: "Hạ nhân."

Rất khó để diễn tả cảm giác này, giống như hơi nóng bốc lên nghi ngút trên bàn ăn len lỏi vào tận đáy lòng, lòng ngực Lục Vân Sơ mềm nhũn.

Nàng mỉm cười: "Đương nhiên rồi." Đây chẳng phải là cái Tết náo nhiệt mà nàng mong đợi sao?

Nàng cùng Văn Triển vào bếp lấy một cái chậu to, múc một chậu sủi cảo, mang bát đũa ra cửa sân.

Vẫn là những khuôn mặt quen thuộc đó, quanh năm suốt tháng làm nhiệm vụ tận tụy như các nhân vật phụ.

Lục Vân Sơ đưa cái chậu cho họ: "Cả năm vất vả rồi, trời lạnh, ăn chút sủi cảo đi, tối nay về sớm ăn Tết." Họ cũng là những nhân vật phụ đáng thương, cùng chung cảnh ngộ với Văn Triển.

Các nha hoàn ngẩn người: "Ăn Tết?"

Một lúc sau, họ mới bừng tỉnh, ngước nhìn vầng trăng lẩm bẩm: "Đêm giao thừa."

Có lẽ vì trong cốt truyện không viết về khoảng thời gian này, cuối cùng họ không còn thờ ơ máy móc như vậy nữa, run rẩy nhận lấy bát đũa và sủi cảo, biết ơn nói lời cảm ơn.

Lục Vân Sơ cười tươi với Văn Triển: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Hai người đi ra ngoài một đoạn, phía sau mới vang lên tiếng cười vui sướиɠ của đám nha hoàn.

"Ngon quá."

"Phải đó, nóng hổi luôn."

"Vừa rồi tiểu thư nói về ăn Tết, về ăn Tết... tối nay chắc là không cần phải đứng ở đây nữa."

...

Lúc này Lục Vân Sơ rất muốn nắm lấy tay Văn Triển, hỏi hắn có giống đám NPC kia không, trong đêm giao thừa lạnh lẽo này cảm nhận được một tia ấm áp thoát khỏi sự gò bó của cốt truyện.

Hay là… hắn cảm nhận được, nên mới muốn chia sẻ hơi ấm này cho họ?

Nàng nhìn Văn Triển, hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt chứa ý cười dịu dàng.

Hai người trở lại nhà chính, Văn Giác đã ăn gần hết phân nửa số sủi cảo trên bàn.

Lục Vân Sơ cảm thấy đúng lúc có một cái thùng cơm cũng tốt, ăn vui vẻ, trông cũng náo nhiệt.

Nàng ngồi xuống ghế, nói với Văn Giác: "Đừng chỉ lo ăn sủi cảo, thử các món khác nữa."