Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 48

Hắn ta hất mạnh Lục Vân Sơ ra: "Lục Vân Sơ, đừng có ngốc nữa, ngươi biết ta chưa từng có ý với ngươi, ta cũng không thể nào ở bên ngươi, sự mè nheo của ngươi chỉ khiến ta vô cùng chán ghét ngươi. Người, là do ngươi muốn gả, gả rồi thì an phận thủ thường, sống cho tốt, nếu không thì…"

Lục Vân Sơ ngã phịch xuống đất, đau đến chảy nước mắt: "Muội lặn lội đường xa đuổi theo huynh đến đây, trái ý phụ thân, cố chấp ở lại xuất giá, chỉ vì muốn ở bên cạnh huynh, vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy?"

Văn Giác cười khẩy một tiếng, xoay người muốn đi, Lục Vân Sơ bật dậy, ôm lấy eo hắn ta.

Tốc độ lao tới này của nàng mang theo oán khí hai kiếp, đâm sầm vào eo Văn Giác, như con bê con, Văn Giác cảm thấy eo mình như muốn gãy.

"Giác ca ca! Hu hu hu!"

Văn Giác đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Cút!"

Nói xong hắn ta bước vào màn mưa, để lại một bóng lưng cô độc mà bá khí, chỉ tiếc là bước chân hơi khập khiễng, eo cũng hơi lệch.

Lục Vân Sơ toàn thân thả lỏng, cuối cùng cũng diễn xong phân cảnh.

Nàng chống tay định bò dậy, bàn tay vô tình chạm vào một vật cứng, là ngọc bội của Văn Giác rơi xuống.

Nàng bất đắc dĩ nhét vào lòng, xem ra lại là một phần của cốt truyện. Không thì nữ phụ biếи ŧɦái, thích sưu tầm đồ vật của nam chính, không thì sẽ dùng nó để bày trò sau này.

Cơn mưa tầm tã khiến nàng bình tĩnh hơn một chút, đầu óc vừa mới sắp xếp lại được tí, thì cái lạnh do mưa lớn mang tới bỗng dưng dừng lại.

Nàng chần chừ ngẩng lên, trước mắt mưa rơi tí tách trên cành cây, ào ào vang lên, mưa vẫn chưa tạnh.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu lên, một chiếc ô giấy dầu che cho nàng một khoảng trời riêng.

Nàng sững người, quay đầu lại, quả nhiên thấy vạt áo màu sẫm của Văn Triển.

"Sao chàng lại tới đây?" Nàng có chút lo lắng, Văn Triển sẽ không hiểu lầm chứ? Không đúng, cái này hẳn là nằm ngoài cốt truyện, Văn Triển hẳn là không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đang lúc nàng bối rối, Văn Triển bỗng nhiên khụy gối xuống, ngồi xổm bên cạnh nàng.

Lục Vân Sơ nhìn rõ vẻ mặt hắn, ôn hòa bình tĩnh, như ngày nào.

"Văn Triển…" Nàng muốn giải thích.

Văn Triển cong cong khóe mắt, ngay sau đó lại cau mày, chỉ ra phía ngoài ô, nơi cơn mưa đang xối xả.

Lục Vân Sơ nào quản được mình có bị ướt mưa hay không, nàng vội vàng hỏi: "Ta và hắn không có quan hệ gì hết——" Bất kể Văn Triển có hiểu hay không, nàng đều phải giải thích.