Văn Triển gật đầu, vội vàng bước đi.
Văn Triển không còn ở đây, Lục Vân Sơ ngồi đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi ra ngoài.
Sân này rất rộng, ngoài phòng ở thường ngày, còn có non bộ ao cảnh, đi xa thêm chút nữa, có thể thấy một tòa đình được xây trên núi đá.
Lục Vân Sơ trước đây đã muốn đến xem, nhưng vì bận muối dưa, không có thời gian.
Tòa đình này được xây rất cao, có thể nhìn xuống toàn phủ, kể cả viện của nam chính bên cạnh.
Trong đình đặt một chiếc sập, treo rèm the, trên bàn nhỏ bày ấm chén, xem ra trước đây nữ phụ độc ác không ít lần ngắm nhìn bên cạnh từ đây.
Lục Vân Sơ hơi im lặng, xắn tay áo lên, chuẩn bị quét dọn nơi này một lượt.
Ôi chao, sai không được hạ nhân NPC thì khổ thế này đây, rõ ràng đầu thai thành tiểu thư danh giá, nhưng việc gì cũng phải tự làm.
Nghĩ đến việc Văn Triển thích sạch sẽ, nàng quét dọn rất cẩn thận, chăm chút từng góc nhỏ.
Quét dọn xong, mệt lả người, nằm vật xuống sập, định nghỉ một lát, không ngờ lại ngủ thϊếp đi.
Mặt trời đứng bóng, ánh nắng rơi trên người nàng, ấm áp dễ chịu.
Nàng ngủ rất ngon, cọ mình trên sập một cái, giây sau, cảm thấy trên người dường như nặng thêm chút, người càng ấm hơn.
Ánh nắng chói chang trước mắt bỗng bị cái gì đó che khuất, nàng mơ màng mở mắt, thấy một bàn tay trắng ngần với các khớp xương rõ ràng.
Buồn ngủ quá, nàng chưa kịp phản ứng đó là gì, lại ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, điều đầu tiên nàng thấy là bóng lưng Văn Triển ngồi trên ghế đá, một lúc không nhớ ra mình đang ở đâu.
Nghe thấy tiếng động, Văn Triển quay đầu lại.
Lục Vân Sơ đầu óc mơ hồ, giọng nói mềm mại: "Sao chàng lại đến đây?"
Nàng chống người dậy, một tấm chăn trượt xuống người.
"Đây là chàng đắp cho ta sao?" Nàng ngạc nhiên hỏi.
Văn Triển mỉm cười dịu dàng, gật đầu.
Lục Vân Sơ cũng cười theo, duỗi người thật dài.
Dáng vẻ nàng như một con mèo, Văn Triển vội tránh ánh mắt.
"Chàng đói không?" Lục Vân Sơ ngồi dậy khỏi sập: "Quét dọn một lúc rồi ngủ, bây giờ ta đói quá."
Văn Triển không đói, nhưng Lục Vân Sơ nói vậy, hắn liền gật đầu theo.
"Vậy làm món gì nhanh ra nồi, chàng đợi ta ở đây." Nàng nhấc váy, hớn hở chạy đi.
Mấy ngày trước nàng làm mì treo, lúc này đã phơi khô, Văn Triển uống cháo trắng đã lâu, đến lúc đổi vị, nấu bát mì thanh đạm vậy.
Đợi nàng bưng khay thức ăn quay lại, từ xa đã nghe thấy tiếng sáo du dương êm dịu, phối với ánh nắng tốt đẹp này, lại mang một ý vị cô đơn, như mang theo hy vọng nói lời từ biệt, mâu thuẫn mà đẹp đẽ.