Lục Vân Sơ vén tay áo hắn lên, tỉ mỉ xem xét vết thương, thấy còn vết thuốc bột, nhưng vẫn chưa thấy khá hơn.
Lưng hắn không tiện bôi thuốc, thương thế hẳn phải nặng lắm.
Lục Vân Sơ vừa phiền não vừa tức giận: "Sao chàng không nghe lời khuyên?"
Văn Triển co rút tay trong ống tay áo.
Cử chỉ co rúm này khiến ngọn lửa giận trong lòng Lục Vân Sơ tắt ngấm.
Nàng suýt quên mất, Văn Triển vốn sợ nàng.
"Xin lỗi." Nàng rút tay về.
Điều chỉnh cảm xúc xong, nàng hỏi: "Chàng có hiểu lời ta không?"
Văn Triển không hiểu ý, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ta không cho chàng để vết thương chạm nước, bảo chàng bôi thuốc, chàng có hiểu không?"
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ ủ rũ hỏi: "Vậy sao không làm theo?"
Thấy nàng như vậy, Văn Triển hốt hoảng, vội viết lên giấy: Dơ bẩn khó chịu hơn đau đớn.
Những chữ này đập vào ngực Lục Vân Sơ, khiến tâm trạng u ám của nàng chợt hóa chua xót.
Kiếp trước nàng què chân, mỗi khi trời mưa lại đau đớn, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, khó tưởng tượng được Văn Triển mình đầy thương tích, bệnh tật quấn thân, phải có sức chịu đựng lớn thế nào mới cho rằng nỗi đau này còn chịu được.
Nhớ đến cảnh hắn bị treo lơ lửng, mình đầy máu bẩn, Lục Vân Sơ cúi đầu, chợt thấy chán nản.
Nàng vốn là kẻ ngốc nghếch, nếu đổi lại người khác lanh lợi quyết đoán đến đây, chắc sẽ không như nàng, xoay vần hai kiếp vẫn không thoát được định mệnh. Mà hai kiếp này, Văn Triển vẫn cứ bị treo ở đó, chờ đợi cái chết giải thoát.
Ngay cả mồ hôi lạnh trên người cũng không chịu nổi, vậy máu me bẩn thỉu khắp người phải khó chịu đến nhường nào?
Đầu nàng gần như cúi đến ngực, trước mắt chợt có một quyển sổ đưa tới.
Trên quyển sổ vuông nhỏ, chữ viết chen chúc, không nỡ lãng phí một chút không gian nào.
— Ta sẽ không tắm nữa.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu.
Thấy nàng có phản ứng, Văn Triển thu hồi sổ, tiếp tục viết:
— Ta sẽ bôi thuốc đàng hoàng.
Sắc mặt Lục Vân Sơ càng thêm đau khổ, cứ thế ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hắn nghiêng đầu, tránh ánh mắt nàng.
Lục Vân Sơ thu hồi ánh mắt, nhớ ra việc chính: "Vậy lưng chàng làm sao bôi thuốc?"
Nàng gạt bỏ tâm trạng u ám vô dụng, nói to: "Cởϊ áσ ra, ta bôi thuốc cho chàng!"
"Khụ khụ khụ!" Văn Triển đột nhiên ho dữ dội, vội lấy tay áo che mặt, như muốn ho cả phổi ra ngoài, ho đến nỗi sắc mặt trắng bệch cũng ửng hồng.
Lục Vân Sơ vội rót cho hắn một chén nước ấm.
Tiếng ho của Văn Triển dần dịu.