Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 32

Văn Triển viết lên sổ: "Được."

"Có gì muốn nói với ta, cứ viết ra là được."

—— Được.

Rõ ràng gật đầu là đủ, hắn lại nhất định phải viết ra, món quà không tính là quà do Lục Vân Sơ nghĩ ra bất chợt được hắn yêu thích như vậy, khiến nàng cũng thấy ngượng.

"Đi thôi, chàng đứng ngoài đủ lâu rồi, hôm nay vậy là được. Đầu gối chàng bị thương, phải dưỡng." Nàng xoay người đi vào phòng, Văn Triển bước lớn theo sau.

Trời trong gió mát, ánh dương dịu dàng, ngay cả lá khô rụng xuống cũng trở nên sinh động.

*

Bụng Văn Triển không tốt, Lục Vân Sơ chỉ có thể nấu cháo cho hắn uống. Hắn uống cháo, Lục Vân Sơ ngồi đối diện ăn ngon lành cay nồng, thực sự có phần quá đáng, vì thế nàng quyết định làm cho Văn Triển vài món lỏng khác, đổi đổi khẩu vị.

Nơi này ban đêm không có hoạt động giải trí, nàng ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm, chui vào bếp, chuyên tâm mày mò đồ ăn, coi như là hoạt động giải trí duy nhất.

Đợi làm xong, vui vẻ trở về phòng, lại thấy cửa phòng hé mở.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ước chừng thời gian, hẳn là giờ Tị...

Nàng đẩy cửa, nhẹ bước vào phòng.

Trong phòng tĩnh lặng như ngày ấy, kim rơi có thể nghe thấy.

Trong lòng nàng dấy lên linh cảm không hay, mấy ngày trước giờ Tị nàng đều còn ở trong bếp, hôm nay về sớm hơn một chút, đúng lúc gặp phải, chẳng lẽ mỗi ngày vào giờ Tị hắn đều phát bệnh sao?

Quả nhiên, khi nàng sắp bước vào nội thất, nghe thấy tiếng nôn khan nghẹn ngào.

Lục Vân Sơ dừng bước, từ khe hở của bình phong chạm hoa nhìn vào.

Văn Triển cong lưng, đối diện với chậu nôn khan, tựa như muốn nôn hết ngũ tạng lục phủ ra ngoài, nhưng trong bụng không có thức ăn, chẳng nôn được gì.

Hắn sắc mặt xanh xao, mồ hôi lạnh ướt đẫm, bắt đầu ho sặc, những chỗ đau trên người bị cơn ho xé ruột xé gan khuếch đại, làm hắn không kìm được ép lưng thấp hơn.

Lục Vân Sơ muốn bước lên phía trước, hắn lại đột nhiên quay đầu, liếc nhìn về phía này.

Hắn đau đớn dữ dội, ánh mắt bắt đầu mờ đi, nên không thể giấu được vẻ chật vật và hoảng hốt trong mắt.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lông mi, trước mắt nổi lên những vòng sáng trắng, hắn không phát hiện ra Lục Vân Sơ đứng bên ngoài.

Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo một cái, suýt đứng không vững.

Cử động quay đầu này của hắn đã đóng đinh Lục Vân Sơ tại chỗ.

Mấy ngày qua sống nhàn nhã, nàng suýt quên mất họ là con rối trong cốt truyện, trên người mang xiềng xích của số mệnh.