Đại nha hoàn: ...?
Văn Giác xuống ngựa, nhìn về phía xe ngựa bên cạnh, dịu giọng nói: "Liễu cô nương, đến rồi."
Trong xe vang lên tiếng động nhẹ nhàng, một bàn tay ngọc vén rèm xe, lộ ra gương mặt kiều diễm động lòng người. Nàng ấy mỉm cười với Văn Giác, vịn lấy tay nha hoàn đưa tới, bước xuống bậc thang, phong thái đoan trang, cử chỉ khiến người say đắm.
Văn Giác nở nụ cười trên mặt, nghiêng người tránh, vươn tay dẫn đường: "Liễu cô nương, mời."
Liễu Tri Hứa mỉm cười gật đầu, thong thả bước vào phủ, dáng người yểu điệu, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chân phải nàng ấy có phần khập khiễng.
Nụ cười trên mặt Văn Giác biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa, thầm thề, đợi ngày sau giành được thiên hạ, nhất định sẽ vì Tri Hứa tìm hết danh y trị bệnh!
Hắn ta theo sau Liễu Tri Hứa vào phủ, sai người đưa Liễu Tri Hứa đến viện tốt nhất trong phủ ở, còn dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt.
Liễu Tri Hứa mặt hơi ửng hồng, cúi đầu tạ ơn, theo nha hoàn rời đi.
Văn Giác nhìn bóng dáng Liễu Tri Hứa rời đi, hồi lâu không thể rời mắt. Đang định xoay người thì khóe mắt chợt thấy một nữ tử áo đỏ ở góc đường từ xa chạy đến, phong phong hỏa hỏa, cách xa như vậy cũng cảm nhận được nàng không phải người hiền lành.
Ánh mắt Văn Giác chợt thu hẹp, nghiến răng nói: "Lục Vân Sơ!" Con điên này sao vẫn chưa yên phận!
Liễu Tri Hứa cảm thấy có người chạy đến, theo bản năng tránh đi, nào ngờ người này lại đứng chặn trước mặt nàng ấy.
"Cô là ai?" Nữ tử áo đỏ hất cằm hỏi.
Liễu Tri Hứa nhíu mày, nói: "Vị cô nương này..."
"Ta không phải cô nương, ta đã gả vào phủ Văn, là chủ nhân nơi này."
Liễu Tri Hứa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ.
Tưởng rằng sẽ đối diện với một gương mặt khắc nghiệt độc ác, nào ngờ lại thấy một khuôn mặt đang cố gắng nặn ra nụ cười.
Lục Vân Sơ mặt đầy thiện ý, nhưng giọng nói lại cực kỳ cay nghiệt: "Cô họ gì tên chi?"
Liễu Tri Hứa một đầu mơ hồ, theo phản xạ đáp: "Ta họ Liễu."
"Liễu cô nương phải không." Lục Vân Sơ khóe mắt thoáng thấy bóng Văn Giác đuổi tới, cảm thấy thân thể không tự chủ được muốn xoay người, thốt ra lời thoại: "Ta nhớ kỹ rồi."
Liễu Tri Hứa ngơ ngác nhìn nàng, Lục Vân Sơ vội vàng móc từ trong ngực ra một bức thư, nhanh chóng nói: "Liễu cô nương giúp một việc, cảm ơn cô."
Nói xong nhét thư vào tay Liễu Tri Hứa, khóe mắt thấy Văn Giác đã đến gần, vội vã rời đi, chớp mắt đã không thấy đâu.