Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 7

Văn Triển mở mắt, ánh nhìn dừng lại trên bụi trần, đôi mắt trống rỗng dưới ánh sáng bắt đầu có tiêu cự.

Sau khi tắm rửa, Lục Vân Sơ cảm thấy đói bụng, nhìn ra ngoài thấy Văn Triển vẫn chưa tỉnh, bèn cầm đèn l*иg đi ra định gọi nha hoàn mang ít thức ăn.

Trong viện quá hoang vắng, Lục Vân Sơ có chút sợ hãi, vội vã bước về phía cổng.

Chưa đến cổng, thân hình nàng chợt khựng lại, giống như có một màng nước mềm mại đẩy nàng trở về.

Nàng sửng sốt, lại bước tới, lần này có thể thấy rõ lớp màng trong suốt ngăn cách nàng với bên ngoài.

Xem ra nhân vật cũng có giới hạn hoạt động.

Nàng không nản chí, đứng yên gọi to về phía cổng: "Có ai không?"

Các nha hoàn ngạc nhiên quay đầu, thấy Lục Vân Sơ đứng trong bóng tối của viện, vội vàng quỳ xuống khấu đầu: "Xin tiểu thư sai bảo."

Dù biết họ là NPC, Lục Vân Sơ vẫn không quen với cảnh này, lúng túng lùi lại hai bước: "Ta đói bụng, xuống bếp lấy cho ta ít đồ ăn."

Nha hoàn im lặng không đáp.

Nàng hiểu điều này lại trái với tình tiết câu chuyện, bèn tìm cách trò chuyện với các NPC để dò xét chi tiết cốt truyện.

Đương lúc gió lạnh thổi trong sân, nàng thử dò la một lát, cuối cùng thu được một rương thuốc và vài tin tức lẻ tẻ: Nam chính không thích quản việc, trước đây thường ở ngoài lo việc trong thời gian dài, nên cái sân này đã bị Lục Vân Sơ hoàn toàn thay đổi nhân thủ, xem như là địa bàn của nàng; nàng có một đại nha hoàn, rất có tiếng nói, hẳn là dễ sai khiến hơn những tiểu nha hoàn; khi nam chính vắng nhà, nữ phụ ít khi ra ngoài, cũng không cho người vào, ban ngày chỉ vào giờ Thìn mới cho đại nha hoàn mang cơm đến, phần nhiều thời gian đều sai nha hoàn mang rượu đến. Còn về thức ăn của Văn Triển, thỉnh thoảng nữ phụ sẽ sai đại nha hoàn mang cơm thiu đến, những lúc còn lại đều bắt đại nha hoàn nấu canh sâm cho hắn uống để duy trì mạng sống.

Đêm xuống nhiệt độ giảm đột ngột, Lục Vân Sơ ôm rương thuốc run rẩy trở về phòng, bước vào mới nhớ ra bên trong còn có người.

Văn Triển đã tỉnh, ngồi trên giường mềm, lưng thẳng tắp, trên lưng đầy những vết thương khiến người ta kinh hãi, ánh nến vàng vọt phác họa đường nét gương mặt nghiêng của hắn, nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn theo bản năng nghiêng đầu, mái tóc theo động tác khẽ đung đưa.

Lục Vân Sơ không kìm được lùi lại hai bước.

Nhưng hắn không nhìn qua, mà xoay đầu lại rồi không cử động nữa.