Trong góc, có một cây đòn gánh đang yên lặng nằm đó.
Đột nhiên, đôi mắt của Thẩm Oánh Oánh mở to, những giọt nước mắt giả đã bị ép quay trở lại, giọng cô cũng nghẹn lại: “Anh làm gì vậy!!”
Cô nhanh chóng lao tới, ôm chặt lấy eo anh, nhưng vẫn chậm một bước, cây đòn gánh đã nằm trong tay anh.
Toàn thân cô nổi da gà.
Cô nhớ rất rõ, trong cuốn tiểu thuyết, chân của nguyên chủ chính là bị “cây đòn gánh ở góc phòng” đánh gãy.
“Tạ Phương Trúc, anh bình tĩnh lại…” Cô ôm chặt lấy eo anh, mặt tái xanh, “Chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động tay động chân. Em thực sự không nói dối anh, em không bỏ trốn với người ta, tiền vẫn còn trong túi em, em sợ anh ta lừa mình, nên em chưa đưa trước tiền cho anh ta, muốn anh ta sắp xếp công việc rồi mới…”
Tạ Phương Trúc cúi xuống, thấy đôi tay của Thẩm Oánh Oánh đang ôm chặt lấy eo anh, có thể thấy cô rất sợ hãi, không chỉ cơ thể run rẩy, ngay cả các khớp ngón tay cũng trắng bệch.
Anh chưa từng thấy cô sợ hãi như vậy, ngay cả khi bố mẹ đánh cô lúc còn nhỏ, cô vẫn mở to mắt nhìn, trông đầy cứng cỏi.
Anh đã từng muốn nhìn thấy cô sợ hãi như thế nào, cũng từng tưởng tượng khi cô hoảng sợ, anh sẽ hành hạ cô, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng bây giờ khi thực sự thấy cô như vậy, lại chẳng có cảm giác thoải mái như mong đợi.
Kế hoạch hôm nay đã lệch quá xa so với dự tính của anh.
Khi vừa rồi Lưu Quế Trân ra tay, lẽ ra anh không nên tránh, để Thẩm Oánh Oánh nếm thử món khai vị của Lưu Quế Trân.
Nhưng cơ thể anh lại không tự chủ tránh đi, cô như vậy sao có thể là đối thủ của Lưu Quế Trân?
Nếu thật sự đấu với Lưu Quế Trân, chắc nước mắt cô sẽ rơi còn nhiều hơn cả khi ở trong rừng.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh không thoải mái, không những tránh khỏi Lưu Quế Trân mà còn bộc lộ bản chất, chống lại Lưu Quế Trân.
Điều này cũng khiến anh nhận ra, dường như từ lúc bắt được Thẩm Oánh Oánh, mọi chuyện đã dần dần rời khỏi quỹ đạo mà anh kiểm soát. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị kéo vào, không thể ra tay được nữa.
Phải tranh thủ lúc lý trí vẫn còn, ra tay sớm thôi.
“Tôi thậm chí còn chưa làm gì, cô đã biết tôi định làm gì rồi sao?” Anh không chút biểu cảm, gỡ từng ngón tay ôm eo anh ra, giọng lạnh như băng, “Được, tôi sẽ cố gắng ra tay nhẹ nhất có thể.”
Giọng của Tạ Phương Trúc không lớn, nghe như đang nói chuyện gia đình.
Nhưng trong tai Thẩm Oánh Oánh, lại như tiếng gọi của Diêm Vương đến đòi mạng.
Thấy các ngón tay đã bị gỡ hết, tim cô đập điên cuồng, như muốn nổ tung, môi cô run rẩy, thậm chí cả cằm cũng bắt đầu run.
Ngay khi anh quay người lại, cô nhanh chóng quyết định, lao tới.
Đôi tay mảnh khảnh nắm lấy cổ áo anh, kéo mạnh xuống, nhón chân, áp sát vào anh giống như hiên ngang đi vào cõi chết.
Hành động của cô quá bất ngờ, Tạ Phương Trúc hoàn toàn không kịp phản ứng.
Khi anh kịp nhận ra, thì cảm giác mát lạnh, mềm mại đã đột ngột xuất hiện trên môi.
Con ngươi của anh đột nhiên co rút lại, toàn bộ máu trong cơ thể như quên mất cách lưu thông, cả người đều cứng đờ.
“Bộp” một tiếng, cây đòn gánh trong tay anh rơi xuống đất.
Nghe tiếng cây đòn gánh rơi xuống, Thẩm Oánh Oánh càng thêm phấn chấn.
Tiến lên từng bước, tay cô giữ lấy cổ áo anh, rồi đu lên cổ anh.
Cảm giác mềm mại khiến Tạ Phương Trúc lập tức tỉnh lại.
“Bùm” một tiếng, trong đầu như có gì đó phát nổ.
Trong khoảnh khắc, trái tim gần như ngừng đập bỗng đập điên cuồng, sức lực và tốc độ, như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Anh đẩy mạnh Thẩm Oánh Oánh ra, thở hổn hển, ngay cả cây đòn gánh cũng quên nhặt, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ đã gợn sóng lớn, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Oánh Oánh, trong lòng đủ loại cảm xúc cuộn trào.
Răng hàm nghiến chặt, muốn mắng chửi cô một trận, nhưng vì đọc ít sách, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra từ nào, cuối cùng lại bực bội thốt ra một câu:
“Thẩm Oánh Oánh, cô không biết xấu hổ!”