Trái tim Lâm Hạ Cẩm đập thình thịch như đánh trống, vừa điều chỉnh suy nghĩ một chút là chiếc điện thoại lại yên vị trên tay cô. Lâm Hạ Cẩm cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, đây là? Dị năng không gian, phải không?
Ngủ một giấc tỉnh lại, đột nhiên cô có dị năng không gian? Không gian hình hộp có diện tích không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông.
Lâm Hạ Cẩm thử lại thêm vài lần nữa, kinh ngạc khẳng định bản thân thật sự đã sở hữu dị năng không gian!
Chuyện xảy ra sau đó mới là kinh thiên động địa!
Những ngày sau đó, mưa virut từ trên trời không ngừng rơi xuống. Tất cả những người dính mưa đều bị nhiễm virut và biến thành thây ma. Bọn chúng ăn thịt người, hơn nữa, bất cứ ai bị chúng cắn đều sẽ bị lây nhiễm, biến thành thây ma.
Lâm Hạ Cẩm cùng vài đàn anh đã thức tỉnh dị năng trú ẩn trên sân thượng ký túc xá, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của thây ma.
Lâm Hạ Cẩm thực sự có dị năng, đó là dị năng không gian, nhưng cô chọn cách giấu kín và không nói ra.
Trong vòng nửa tháng qua , hầu hết trong số hơn mười sinh viên đang ở trên sân thượng này đều đã lần lượt thức tỉnh dị năng, nhưng không có ai sở hữu dị năng không gian. Lâm Hạ Cẩm vốn luôn là người thận trọng, vì vậy cô quyết định tạm thời che giấu khả năng của mình.
Trong mắt mọi người, hiện tại chỉ còn lại Lâm Hạ Cẩm và Vương Đào chưa thức tỉnh dị năng. Vì Lâm Hạ Cẩm được các nam sinh quan tâm hơn, nên các nữ sinh còn lại nhắm vào cô để gây khó dễ.
“Các cậu đừng nói gì về Hạ Cẩm nữa, lát nữa học trưởng Dương sẽ về!” Vương Đào nói với vẻ không mấy thiện ý.
Từ trước khi ngày tận thế xảy ra, Dương Tử Nghệ đã thầm thích Lâm Hạ Cẩm nhưng không dám tỏ tình. Giờ đây, Dương Tử Nghệ là người đầu tiên trong nhóm thức tỉnh dị năng.
Hơn nữa, đó còn là dị năng hệ lửa có tính tấn công mạnh mẽ. Theo lẽ dĩ nhiên, anh ta trở thành người dẫn đầu của nhóm sinh viên này.
Dương Tử Nghị bảo vệ Lâm Hạ Cẩm hết mực, nhóm học sinh nữ nghe Vương Đào nói thế thì giở giọng mỉa mai: “Hồ ly tinh, bây giờ mày cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông thôi. Nhưng Vương Đào à, Lâm Hạ Cẩm người ta đẹp hơn mày nhiều, mày cũng chỉ là đồ vô dụng, không có ai làm chỗ dựa cho mày đâu!” Diệp Ngọc nói xong thì kéo Vương Bình rời đi.
Vương Đào nhìn họ đi rồi mới ngồi xổm xuống, giả bộ quan tâm hỏi han Lâm Hạ Cẩm: “Hạ Cẩm, cậu không sao chứ? Sao dạo này cậu hay buồn nôn vậy?”