Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu

Chương 6: Sao Chổi!

Nếu là ngày thường, Triệu thị đã sớm bám sát theo sau Lưu thị, quyết không để mình chịu thiệt, của hời cũng không thể để mỗi Lưu thị chiếm hết!

Nhưng lần này khi biết rõ tình hình, Triệu thị chỉ nhìn bóng Lưu thị cầm bát rời đi mà bĩu môi.

Nghe được câu hỏi của bà bà, Triệu thị vội bước lên trước một bước, nét mặt như vừa nhìn thấy điều gì kỳ lạ hiếm có.

“Nương, là sữa dê vừa được vắt ra từ dê mẹ đấy!”

Không hiểu vì sao chỉ một bát sữa dê thôi mà Triệu thị lại tỏ vẻ kinh ngạc như vậy.

Vừa đung đưa cánh tay để dỗ dành tiểu tôn nữ trong lòng, Từ lão thái vừa đáp lại một cách bâng quơ:

“Nhà Lão Thôi nuôi dê đẻ con rồi sao? Thế thì tốt quá, bảo cha ngươi đi thương lượng với Thôi gia, sau này bảo bối nhà ta có sữa uống rồi!”

Cả thôn bọn họ chỉ có nhà lão Thôi là nuôi vài con dê, nhưng trước nay dê nhà họ chưa từng đẻ vào mùa đông bao giờ.

Vừa nói, Từ lão thái vừa cúi xuống định thơm lên má hồng hây hây của tiểu tôn nữ.

Đáng tiếc, tiểu tôn nữ chẳng nể mặt, Từ lão thái vừa tiến gần, bé đã nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, còn hừ hừ mấy tiếng, đôi tay nhỏ xua xua ngăn không cho Từ lão thái lại gần.

Thấy bà bà đùa với trẻ con vui vẻ, Triệu thị lại tiến thêm hai bước đến sát bên Từ lão thái.

“Không phải đâu, nương, không phải dê nhà lão Thôi mà là dê rừng đen trên núi! Một con dê mẹ dẫn theo dê con tự mình từ trên núi xuống, rồi bước thẳng vào viện nhà chúng ta!”

Nghe đến đây, Từ lão thái cũng phải giật mình:

“Tự mình xuống núi, lại còn chạy thẳng vào viện nhà ta ư? Dê mẹ? Còn dẫn theo con?”

Từ lão thái trợn tròn mắt, động tác đung đưa tay để dỗ tiểu tôn nữ cũng ngừng lại.

Chuyện này đúng là hiếm thấy!

Chớ nhìn ngọn núi bên cạnh thôn Phúc An không lớn, nhưng trong núi đầy rẫy dã thú như hổ, sói tuyết, lợn rừng, chẳng hề ít.

Loài ăn cỏ như dê núi bình thường bị hổ và sói tuyết rượt đuổi chạy khắp núi, cảnh giác cực kỳ cao độ.

Ngày thường, mấy lão nhân trong thôn dù trang bị đầy đủ cũng khó mà săn được dê, đừng nói chi chuyện dê tự mình xuống núi, lại còn dẫn theo con nhỏ.

Triệu thị tiếp tục hăng say kể, sáng nay khi Từ lão đầu định ra ngoài tìm trong thôn nhà nào có thể xin ít sữa, vừa mở cửa đã thấy hai con dê một lớn một nhỏ, thong thả từ trên núi đi xuống.

Không cần người dẫn dắt, hai con dê vừa trông thấy cổng lớn Từ gia mở ra, dê mẹ cất một tiếng “beeeh” gọi con, rồi trực tiếp bước vào viện Từ gia.

Dê con nghe lời dê mẹ, bám sát bên cạnh cơ thể rắn chắc của mẹ nó bước thẳng vào viện.

Trong viện, dê mẹ chọn một chỗ vừa ý rồi dừng lại, chờ một hồi lâu không thấy ai để ý đến mình, dê mẹ lại “beeeh” một tiếng, lần này gọi thẳng vào Từ lão đầu.

Từ lão đầu liền nhìn thấy dê con vươn cái mũi ươn ướt, chui xuống bụng dê mẹ mà bắt đầu bú sữa “ục ục ục”.

Lúc này, Từ lão đầu mới bừng tỉnh: con dê này là đến để đưa sữa cho tiểu tôn nữ nhà họ rồi!

Ông lập tức gọi Triệu thị ra, bảo Triệu thị lấy một cái bát lớn, sau khi dê con bú xong, chính tay Từ lão đầu vắt được một bát sữa đầy từ dê mẹ.

Lo sợ tiểu tôn nữ không uống được sữa sống, Từ lão đầu còn dặn Triệu thị phải đun nóng rồi mới cho tiểu tôn nữ dùng.

Triệu thị càng kể càng phấn khởi, lời nói ngày càng khoa trương, Lý thị đứng bên cạnh nghe nhị tẩu kể chuyện mà ngơ ngẩn cả người.

Không chỉ chăm chú lắng nghe, biểu cảm trên gương mặt của Lý thị cũng theo lời kể của Triệu thị mà biến đổi, chẳng khác gì đứa trẻ lần đầu được nghe người lớn kể truyện thần thoại.

So với Lý thị, Từ lão thái lại tỏ ra trấn định hơn nhiều, bởi so với câu chuyện mà Triệu thị đang kể, Từ lão thái từng tận mắt chứng kiến những điều kỳ diệu còn hơn thế.

Đang lúc Triệu thị kể chuyện đến mức nước miếng tung bay, trong viện bỗng truyền đến tiếng kêu thét của Lưu thị, kèm theo tiếng khóc rống của nhi tử Lưu thị là Từ Hổ.

Chẳng bao lâu, tiếng chửi mắng the thé của Lưu thị cũng vang vọng khắp gian nhà.

“Đồ súc sinh! Chẳng qua chỉ vắt của mày chút sữa mà mày dám húc nhi tử ta à? Bà đây gϊếŧ luôn con của mày, nấu một nồi súp cho mày xem!”

Giọng điệu chói tai của Lưu thị khiến người nghe đau cả tai, tiểu tôn nữ trong lòng Từ lão thái dường như cũng bị tiếng thét của đại bá mẫu đánh thức.

Bé nhíu nhíu mày, hừ hừ vài tiếng rồi từ từ tỉnh dậy.

Nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của dê con ngoài viện, tiểu cô nương chu môi mếu máo, cũng “oe oe” khóc hai tiếng theo.

Tình hình này khiến Từ lão thái vốn chỉ vì Lưu thị ầm ĩ mà đen mặt, giờ thì lửa giận bốc thẳng lên đầu.

Nếu là ngày thường, Từ lão thái đã sớm ra ngoài dạy dỗ cái ả Lưu thị không hiểu chuyện kia một trận nên thân. Nhưng trong tay bà lại đang ôm tiểu tôn nữ không nỡ buông.

Suy nghĩ một lát, Từ lão thái liếc mắt ra hiệu cho Triệu thị.

“Ra ngoài bảo tẩu tử ngươi vào đây, ở ngoài mà gào thét như vậy, sợ thiên hạ không biết nhà ta vừa có thêm hai con dê hay sao!”

Nhận được lệnh từ bà bà, Triệu thị vội vã rời khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, Triệu thị đã nhìn thấy cái bát lớn vỡ đôi dưới đất, lòng không khỏi nhói đau.

Một cái bát lớn như thế phải mất tám văn tiền đấy!

Ngẩng đầu lên nhìn thấy trước ngực Từ Hổ in rõ hai dấu móng dê, mặt thì sưng vù, Triệu thị lại buồn cười trong lòng.

Cái thằng nhóc thối này nhờ vào việc mình là nam đinh duy nhất trong Từ gia, lại được Từ lão thái cưng chiều, ngày thường không ít lần bắt nạt hai nữ nhi của nàng ta.

Giờ thấy thằng nhãi ăn quả đắng, nàng ta không vui mới lạ!

Nhìn tiếp sang Lưu thị, người đang ôm chặt lấy Từ Hổ, trên người cũng in không ít dấu chân dê lớn, Triệu thị càng hả hê hơn.

Phải tốn không ít sức lực mới nén được tiếng cười, Triệu thị thay đổi nét mặt, làm ra vẻ quan tâm bước đến gần, giả bộ đỡ Lưu thị.

“Ối giời ơi! Chuyện gì thế này? Tẩu tử, sao tẩu với Hổ Tử lại thành ra như vậy? Sao bát này lại vỡ rồi?”

Khi nói đến chuyện cái bát bị vỡ, Triệu thị còn cố ý nâng cao giọng hai phần.

Quả nhiên, vừa nghe Triệu thị nhắc đến cái bát, mặt Lưu thị liền thoáng vẻ hoảng loạn, lập tức quay đầu nhìn vào phòng của Lý thị.

Thấy trong phòng không có động tĩnh của bà bà, Lưu thị liền quay lại lườm Triệu thị, cất giọng còn to hơn để át đi:

“Còn không phải tại con dê chết tiệt này ư! Hổ Tử muốn uống sữa dê, ta nghĩ hay là vắt cho nó một bát nhưng con dê chết tiệt này không chịu để yên, còn dùng móng đá Hổ Tử!”

Lo sợ vì làm vỡ bát mà bị Từ lão thái trách mắng, Lưu thị vội kéo Từ Hổ ra làm bia đỡ đạn vì biết bà bà luôn cưng chiều cháu trai nhất.

Triệu thị vốn đang vui vẻ nhìn Lưu thị xui xẻo, nghe Lưu thị kéo Từ Hổ ra chống lưng liền cứng cả mặt.

Hừ! Cũng chỉ vì sinh được một đứa nhi tử mà thôi.

Đảo mắt một vòng, Triệu thị lại cười mỉm mở miệng châm chọc:

“Khụ, cái này... Đại tẩu à, dê chỉ có từng ấy sữa, phải để dành cho tiểu Thiên Bảo nữa chứ.”

“Chỉ là một nữ nhi thôi, có chết đói cũng chẳng sao! Còn muốn ăn no mỗi bữa ư? Sữa dê thơm ngon như vậy, Hổ Tử nhà ta còn chưa được uống nữa kìa!”

Trong lòng Lưu thị thầm mắng, đang định lên tiếng thì Từ Hổ đã giành nói trước:

“Nương! Con muốn uống sữa dê! Người đi lấy sữa dê cho con đi! Sữa dê là của con, không được cho cái đứa sao chổi kia uống! Lưu Cẩu Đản cũng bảo rồi, con nhãi đó chính là đồ tai họa! Không cho nó uống sữa để nó chết đói đi!”