Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 24: Tô Tô đừng sợ

"Vậy theo như lời cậu nói, vì ký túc xá bỗng dưng biến mất nên cậu mới không tìm được tôi?"

Thật là kỳ lạ.

Kỷ Tô không nghi ngờ lời giải thích của Tạ Trí, bởi vì cậu cũng có cảm giác như vậy.

Tất cả mọi người đều nghe được tiếng loa phát thanh, chỉ có một mình Kỷ Tô là không nghe được.

Nếu không nghe tiếng loa phát thanh thì có thể nói là vì cậu ngủ quá say nên đại não tự động chặn hết những âm thanh đó, nhưng cũng đâu đến mức sau khi tỉnh dậy vẫn không nghe được gì?

Tiếng chạy, tiếng la hét... không có gì cả.

Những âm thanh bên ngoài giống như bị chặn lại hết, hoàn toàn không truyền vào trong.

Tạ Trí: "Nếu không thì sao tôi có thể bỏ cậu lại một mình được?"

Hắn lẩm bẩm lầu bầu: "Thấy cậu ngủ ngon lành như vậy nên không nỡ lôi cậu dậy, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện thế này thì dù có trói, tôi cũng phải trói cậu vào người mình, nếu không thì đâu đến nỗi..."

Đâu đến nỗi bị kẻ khác giành trước.

Dù bề ngoài có bình tĩnh thế nào thì vẫn không thay đổi được sự thật là nội tâm hắn đang ghen ghét đến mức muốn bùng cháy.

Tạ Trí không muốn bộc lộ sự hẹp hòi của mình trước mặt Kỷ Tô, dù bụng dạ có ghen đến mức nghiến răng nghiến lợi cỡ nào thì ngoài mặt vẫn tỏ vẻ gió êm sóng lặng, trưng ra bộ dạng hết sức đàng hoàng nghiêm chỉnh.

Sau đó hắn nghe giọng nói dịu dàng của Kỷ Tô hỏi mình:

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Chỉ là hai chữ "chúng ta" đơn giản thôi mà lại làm tâm trạng Tạ Trí tốt hơn một chút.

Hắn thầm nghĩ, dù cái lũ tầm thường bên ngoài kia có xảo quyệt mưu mô đến mức nào thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người họ.

Kỷ Tô vẫn coi trọng hắn nhất.

Nếu không thì sao cậu lại mạo hiểm đến mức đó để chạy đi tìm hắn chứ?

Cậu nhát gan như vậy, nhất định là rất sợ hãi.

Tạ Trí vừa định dỗ dành Kỷ Tô một chút thì bỗng chạm mặt hai người lúc đi ngang qua ngã rẽ.

Hai nam sinh đối diện ngậm thuốc lá hít mây nhả khói, đang dùng khăn giấy lau chùi dao găm dính máu của họ.

Nam sinh cao hơn nhìn thấy Tạ Trí thì vẻ mặt đầy sát khí hơi dịu lại, gọi một tiếng theo thói quen: "Anh Tạ."

Tạ Trí cực kỳ nổi tiếng trong ngôi trường này, đánh đấm giỏi mà tính tình còn hung dữ.

Đến cả mấy đứa lấc cấc chuyên gây sự mà đυ.ng phải Tạ Trí thì cũng phải im re như chuột thấy mèo.

Nam sinh cao hơn lia mắt nhìn thoáng qua cổ tay Tạ Trí, thấy trên cái vòng tay đen thui có biểu tượng của người sói.

Không phải dân thường, không thể ra tay.

Nỗi sợ tiềm ẩn đối với Tạ Trí khiến cậu ta phải điều chỉnh lại cả tư thế đứng cà lơ phất phơ của mình, nhưng sau khi làm ra động tác mất mặt như vậy trong vô thức, hơn nữa còn làm ngay trước mặt đứa đàn em mà mình mới thu nạp... cậu ta lại hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

Cậu ta nôn nóng muốn làm gì đó để lấy lại mặt mũi, tròng mắt bắt đầu đảo tới đảo lui.

Rồi bất ngờ đảo lên người Kỷ Tô.

Thiếu niên này có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng nhỏ, trắng trẻo hồng hào không to bằng bàn tay của đàn ông trưởng thành, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, cặp mắt nhạt màu lấp loáng ánh nước, bờ môi đầy đặn như được tô son, đỏ thắm rực rỡ.

Đẹp đến mức làm người ta ngơ ngẩn.

Thấy cậu ta ngơ ngác nhìn mình, hàng mày mảnh dài của thiếu niên ấy nhíu lại, trốn ra sau lưng Tạ Trí.

Ánh mắt của nam sinh cao hơn hơi sửng sốt, thậm chí cậu ta còn nghiêng đầu muốn thò lại gần ngắm tiếp, trong mắt lập lòe sự ngạc nhiên và si mê với vẻ đẹp của đối phương.

Tạ Trí mím môi, toàn thân đều toát ra hơi lạnh thấu xương.

Hắn nheo mắt lại, sự nham hiểm chợt lóe lên trong mắt.

Cái thứ không đứng đắn gì đây? Dám thèm muốn báu vật của hắn ngay trước mặt hắn.

Hắn kéo Kỷ Tô lại ôm hờ trong lòng mình, thủ thỉ: "Không sao, đừng sợ."

Sau đó ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người nam sinh cao hơn ở đối diện, Tạ Trí im lặng dùng khẩu hình nói: "Biến."

Ánh mắt hắn cực kỳ có sức ép, như đang cất giấu một thứ vũ khí sắc nhọn.

Nam sinh cao hơn không khỏi rùng mình, sắc mặt tái mét, lộ vẻ lo sợ dời mắt đi chỗ khác.

Nhưng có lẽ do hôm nay đã gϊếŧ vài người nên lớn gan hơn, cũng có thể là do dung mạo tuyệt đẹp lạ thường kia đã khuếch đại thứ du͙© vọиɠ khó tả nào đó của cậu ta, làm đầu óc cậu ta mụ mị.

Cậu ta không cam lòng nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, vẻ mặt dần dần nhuộm đẫm sự ghen ghét và điên cuồng.

"Anh... anh Tạ, cái người đi theo bên cạnh anh này... là dân thường phải không?"

Người lên tiếng vẫn là nam sinh cao hơn, ban đầu cậu ta còn run giọng, nhưng sau đó không biết tại sao bỗng dưng lại tự tin hơn, càng nói càng lưu loát.

"Trên cổ tay người sói đều có vòng tay, cậu ta không có."

"Nếu là dân thường thì ngày hôm qua nhất định đã gϊếŧ người rồi."

"Căn cứ vào quy tắc hiện tại, phỏng chừng ngày mai là thân phận cậu ta sẽ đổi lại thành người sói, còn chúng ta sẽ lại trở về làm dân thường không có năng lực phản kháng, để mặc cho người sói tàn sát."

"Vì sự an toàn của tất cả mọi người, chúng ta không thể tha cho cậu ta."

Nam sinh cao hơn hơi hất cằm lên, hùng hồn dõng dạc nói ra một tràng những lời đường hoàng này.

Đến cuối cùng thậm chí còn thành công lừa được chính bản thân mình, cứ như cậu ta thật sự đang suy xét cho tất cả mọi người vậy.

"Vậy cậu muốn thế nào?"

Nam sinh cao hơn bị cận nhẹ, chỉ thấy Tạ Trí dừng bước chứ không thấy rõ nét mặt hắn.

Chỉ cho rằng lời mình nói đã làm thái độ của Tạ Trí dịu lại, và Tạ Trí đang dò hỏi ý kiến của mình.

Cậu ta nuốt nuốt nước bọt.

Nước bọt lướt qua cổ họng khô khốc, làm cậu ta càng khát hơn.

Đôi mắt không khỏi hướng về phía Kỷ Tô đang trốn trong l*иg ngực Tạ Trí, thiếu niên ấy trốn kỹ cực kỳ, dưới mái tóc mềm mượt là vành tai trắng nõn đã ửng hồng.

Tôi muốn thế nào ấy hả? Tôi muốn anh giao người này cho tôi!

Nhưng không thể nói ra thẳng thừng như vậy được.

Nam sinh cao hơn đảo đảo mắt: "Cậu ta đẹp như vậy, nếu cứ gϊếŧ luôn thì chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay sao, chi bằng chúng ta hãy cùng nhau..."

Những lời khó nghe hơn chưa kịp thốt ra thì khuôn mặt đã hứng một cú va chạm dữ dội.

Một cây răng mang bọt máu bay lên giữa không trung, nam sinh cao hơn cũng bay ngược về phía sau vài mét sau lực đánh khủng khϊếp này, chỉ dừng lại sau khi đập thật mạnh vào tường.

Có một khoảnh khắc, cậu ta còn tưởng rằng mình đã chết rồi, nhưng cơn đau kịch liệt lại lôi cậu ta trở về hiện thực.

Trên mặt Tạ Trí không có biểu cảm gì, một tay hắn túm tóc cậu ta, rồi hết lần này đến lần khác, dùng một lực cực kỳ đáng sợ để điên cuồng đập thứ đang cầm xuống mặt đất.

Nam sinh kia chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên nhỏ bé yếu ớt, cứ như tiếng ruồi muỗi vo ve.

"Sao mày dám?" Giọng Tạ Trí khàn đi, gằn từng chữ một.

"Tại sao mỗi người bọn mày đều muốn giành với tao?"

"Tại sao bọn mày không quản lý được hai con mắt của mình, cứ phải mơ ước đồ của người khác?"

"... Mày đáng chết." Nét mặt Tạ Trí trông cực kỳ hung tàn, trong mắt cũng thấm đẫm sự cố chấp và điên cuồng.

Da đầu bị rách, máu chảy dọc theo đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống.

Bỗng có một bàn tay mềm mại sờ lên mu bàn tay hắn, chỉ với một lực tay khẽ khàng, nhẹ như bông gòn vậy thôi, mà lại có thể lôi kéo lý trí đang cận kề nguy hiểm của Tạ Trí trở về.

"Tạ Trí..."

Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên lùng bùng cứ như đến từ một thế giới khác, màu đỏ như máu trong mắt Tạ Trí dần dần nhạt đi, hắn từ từ thả tay ra.

"Tô Tô."

"Đừng sợ, không sao."

Người "có sao" rõ ràng là hắn, thế mà hắn lại dùng bàn tay sạch sẽ còn lại của mình để vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Tô.

Cái người đang nằm trên mặt đất đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều, có vẻ như sắp không sống nổi nữa.

Người bạn đồng hành của cậu ta la hét cực kỳ thảm thiết, rồi vừa lăn vừa bò chạy trối chết.

"Tạ Trí, Tạ Trí..." Kỷ Tô gọi tên Tạ Trí hết lần này đến lần khác, ngón tay thon trắng trẻo ra sức níu ống tay áo hắn, sợ hắn lại đột ngột nổi điên lên nữa.

Cũng may là sau mấy hơi thở hổn hển thì Tạ Trí đã bình tĩnh trở lại.

Trên tay toàn là máu tươi, dính nhớp và kinh tởm.

Tạ Trí và Kỷ Tô vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang để rửa cho sạch sẽ.

Dòng nước lạnh lẽo chảy xuôi xuống theo đốt ngón tay, trong gương phản chiếu một khuôn mặt cực kỳ hung bạo.

Con ngươi Tạ Trí co rụt lại, hơi giật mình.

Hắn biết bản thân đã quá khích, nhưng lại không hối hận vì đã ra tay.

Chỉ hối hận vì mình không đánh mạnh hơn chút nữa.

-- Sao cậu ta dám?

***

Sau khi bình tĩnh lại, Tạ Trí dẫn Kỷ Tô đến một phòng ký túc xá dành cho nhân viên trong trường.

Bàn ghế và đủ thứ đồ đạc bị chất chồng bên cửa sổ, che chắn tấm kính trong suốt.

Diện tích phòng không rộng lắm, một chiếc giường đơn thôi là đã chiếm một phần ba rồi.

Tạ Trí: "Ga trải giường này là tôi mới thay, nếu cậu buồn ngủ thì có thể nằm xuống ngủ một giấc."

Kỷ Tô đã sắp bị mắc chứng căng thẳng* với chuyện đi ngủ luôn rồi, nhất là khi chữ "ngủ" này được thốt ra từ miệng Tạ Trí.

(*) chứng căng thẳng: để chỉ những phản ứng sinh lý như tim đập nhanh, chóng mặt hay run rẩy khi gặp tình huống gây căng thẳng

Cậu phản ứng cực kỳ dữ dội, từ chối ngay: "Tôi không buồn ngủ."

Tạ Trí hơi bất đắc dĩ: "Lần này tôi không đi đâu hết, bảo đảm sẽ kè kè bên cạnh trông nom cho cậu."

Kỷ Tô chần chừ phân vân mãi, cuối cùng vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: "Dù là vậy thì cũng không buồn ngủ."

"Thôi được, nếu buồn ngủ thì nhớ nói với tôi."

Trong phòng vẫn luôn lặng ngắt như tờ.

Kỷ Tô cứ cúi đầu nhìn móng tay tròn trịa của mình, như thể trên đó có thứ gì hấp dẫn lắm vậy.

Tạ Trí nhìn chằm chằm vào Kỷ Tô một hồi lâu, thấy thiếu niên ấy chỉ cúi đầu xuống càng thấp hơn, cứ một mực không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.

Qua một lúc lâu, Tạ Trí mới hắng giọng, vờ ra vẻ thản nhiên hỏi: "Tô Tô, hôm nay tôi đã đánh người khác, cậu có sợ không?"

Những lời này lượn vòng trong l*иg ngực hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra miệng.

Sau đó nhịp thở của Tạ Trí bắt đầu thắt lại, nôn nóng chờ câu trả lời của Kỷ Tô.

Kỷ Tô mím môi, thành thật trả lời: "Sợ."

"Nhưng mà sau đó tôi đã ngẫm lại một chút, cậu là vì tôi mà đánh người ta, nghĩ vậy thì tôi lại không sợ bao nhiêu nữa."

Những lời này thật ra là nói dối.

Dù có biết Tạ Trí đánh người khác vì cậu thì cậu vẫn thấy sợ hãi.

Thật ra không phải cậu sợ Tạ Trí, mà là sợ cái kiểu tàn bạo và lực tay không hề kìm lại khi đánh người khác của Tạ Trí, cậu cứ luôn liên tưởng đến lúc lực đánh ấy rơi lên người mình.

Kỷ Tô biết quá rõ thể chất của mình, nam sinh cao lớn lắm lời kia có thể gắng gượng được vài phút, chứ nếu là cậu thì từ lúc cái chân kia đạp một cước, cậu đã chết ngay tại chỗ luôn rồi.

Tuy cậu biết Tạ Trí sẽ không đời nào đánh mình, nhưng cậu vẫn không nhịn được cảm thấy sởn tóc gáy.

Lời nói dối này rõ ràng là để dỗ dành người ta, sau khi Kỷ Tô nói xong câu ấy với vẻ không mấy tự tin, cậu lại vụng về lảng sang chuyện khác: "Tạ Trí, cậu không nhận ra có điều gì bất thường hay sao?"

Cậu trầm ngâm nhìn cổ tay Tạ Trí, nói với vẻ ám chỉ: "Có phải vì bị vòng tay ảnh hưởng nên cậu mới không kiểm soát được cảm xúc của mình hay không?"

"Cậu cũng nhận ra rồi à?"

Kỷ Tô bắt được một chữ quan trọng: "Cũng?"

Tạ Trí ừ một tiếng: "Vòng tay sẽ khuếch đại mặt tối trong nội tâm người đeo nó."

"Nếu không thì bọn họ sẽ không gϊếŧ người một cách dứt khoát và quyết đoán như vậy."

Đều là nam sinh cấp ba chưa ra ngoài xã hội, lớn nhất cũng không quá mười bảy, mười tám tuổi, cầm một con dao găm thôi cũng sẽ chóng mặt hoa mắt, hít thở dồn dập.

Nếu không bị ham muốn xấu xa xâm nhập thần trí, sao có thể lấy mạng bạn học của mình mà không hề bị áp lực tâm lý như thế được? Thậm chí bọn họ còn yên tâm thoải mái tận hưởng niềm vui thú trong việc gϊếŧ chóc ấy nữa.

Bọn họ đã phát điên từ lâu rồi, những người còn lại cũng đang quanh quẩn ở lằn ranh giữa điên và chưa điên.

Kỷ Tô vỡ lẽ: "Thì ra là vậy." Thảo nào Hạng Huyền lại phá vỡ thiết lập "lạnh lùng xa cách" của hắn, vồ vập hết hôn lại cắn vào môi cậu.

Có lời giải thích này thì tất cả đều trở nên hợp lý rồi.

...

Miệng thì nói không buồn ngủ, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Đầu Kỷ Tô gật gà gật gù, không kiên trì được bao lâu, rốt cuộc vẫn nằm lên chăn ngủ khò khò hết sức ngon lành.

Sắc trời tối xuống, Tạ Trí không bật đèn.

Nương theo ánh trăng lờ mờ, hắn bước đến mép giường.

Thị lực của hắn vào buổi tối vẫn rất tốt, có thể nhìn rõ một bên má bị Kỷ Tô tì lên chăn, nơi ấy bị đè ép thành một cục thịt mềm tròn trịa nhỏ nhắn.

Tạ Trí vâng theo mong muốn của nội tâm, chọc một cái, rồi lại chọc thêm cái nữa.

Mềm mềm, sờ vào rất thích, cứ như nhấn vào một cái bánh mochi nguyên vẹn vậy.

Tạ Trí không thích mấy thứ đồ ngọt mềm mềm dẻo dẻo cho lắm, nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Tô thì lại không khỏi liên tưởng đến mấy thứ này.

Hai ngày trước hắn còn đặc biệt dạo qua tiệm bánh, mua về rất nhiều loại bánh ngọt khác nhau.

Nhưng hắn vẫn không quen được với hương vị ngọt ngấy và mềm dẻo quá mức của bánh ngọt.

Tạ Trí chỉ ăn hai cái, còn lại đều đưa cho người khác.

Thế nhưng Kỷ Tô lại cực kỳ hợp khẩu vị của hắn, làm hắn cứ không nhịn được muốn há mồm ra cắn một miếng.

Tạ Trí chạm đầu lưỡi vào hàm dưới, kìm nén sự thôi thúc trỗi dậy bất chợt này của mình.

Nếu hàm răng sắc nhọn cắn xuống thì sẽ đánh thức đối phương, nhưng nếu chỉ chạm nhẹ một chút thì lại không cách nào giảm bớt sự khô nóng trong lòng, mà chỉ tổ làm tăng thêm ham muốn.

Kỷ Tô mím mím môi, ngủ cũng không yên ổn lắm, mày nhíu lại thành một nếp nhăn nho nhỏ.

Tạ Trí phải dùng ngón tay vuốt một hồi lâu thì nơi ấy mới phẳng ra được.

Quần áo mùa hè đều rất mỏng, chiếc áo ngắn tay to rộng dán sát vào người, phác họa ra vòng eo thon mềm.

Hai cánh tay mảnh mai lộ ra ngoài, trắng đến mức gần như trong suốt dưới ánh trăng mờ ảo, ngay cả chỗ khuỷu tay cũng có màu hồng phơn phớt.

Nhịp thở của Tạ Trí sững lại, hắn kéo chăn ra đắp lên người Kỷ Tô, sau đó còn cẩn thận tém góc chăn cho kỹ.

Chỉ mới một chốc lát như vậy mà trên chăn đã thấm đẫm mùi thơm đặc trưng của Kỷ Tô.

Vừa ngọt vừa thơm, cực kỳ dai dẳng, cứ đọng lại mãi trong không gian nhỏ hẹp, là hương vị cực dễ khiến người ta nghiện.

Tạ Trí sẽ không lừa Kỷ Tô, chỉ giấu giếm một số chuyện với cậu mà thôi.

Thật ra thứ mà cái vòng tay này khuếch đại không chỉ có tính khí nóng nảy của hắn, mà còn có du͙© vọиɠ thể xác nào đó đang ngo ngoe rục rịch, làm cách nào cũng không thể đè nén.

Mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại có thứ cảm xúc đen tối không rõ nào đó đang cuồn cuộn dâng trào.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, bỗng nhiên thấy hơi khó hiểu với sự cố gắng nín nhịn của mình.

Tại sao lại phải nhịn?

Thiếu niên bên cạnh đang ngủ say sưa không hay biết gì, dù hắn có làm chuyện gì quá đáng thì khả năng cao là cậu cũng sẽ không biết.

Mà dù có biết thì cậu có thể làm gì chứ? Chẳng có gì khác ngoài nổi giận một chút, uất ức rơi vài giọt nước mắt, rồi kết quả vẫn phải ngoan ngoãn để mặc cho hắn làm đấy thôi.

Sắc đỏ như máu lập lòe trong mắt bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn, dâng lên từng chút từng chút một, hoàn toàn xâm chiếm tròng trắng mắt.

Tạ Trí không nhịn được trèo lên giường.

Bề rộng của chiếc giường đơn này rất hẹp, nếu chỉ một mình Kỷ Tô nằm thì dư dả, nhưng nếu có thêm Tạ Trí thì sẽ trở nên cực kỳ chật chội.

Hắn chỉ có thể quỳ gối ở mép giường, chống khuỷu tay xuống hai bên mặt Kỷ Tô, nửa nằm trên người cậu.

Dấu răng của người khác trên củ môi cậu đã biến mất, nhưng hắn vẫn cố chấp cọ cọ lên đó, muốn hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của người khác.

Bờ môi đỏ bị cọ xát trở nên tươi thắm hơn, bên trên còn dính vài vệt nước ẩm ướt.