Trọng Sinh Thành Linh Thú Của Sư Tỷ Lạnh Lùng

Chương 3

Gương mặt nàng tái nhợt, cố nén cơn đau nhức, phủi bụi đất rồi đứng dậy, cố nuốt ngụm máu tắc nghẹn nơi cổ họng. Hứa Tinh Dật nở nụ cười, đưa tay về phía Vân Thiên Yên: “Chúc mừng ngươi, ngươi là người đầu tiên đánh bại ta.”

Hứa Tinh Dật vốn có gương mặt tròn trịa, đáng yêu với đôi má phúng phính đầy đặn như mèo con. Đôi mắt nàng sáng trong như nai rừng, mũi nhỏ nhắn thanh tú tạo nên nét hài hòa. Vẻ ngoài của nàng thường khiến người khác mềm lòng, nhưng Vân Thiên Yên lại không hề bị lay động. Đôi mắt hồ ly lạnh lùng của nàng khẽ liếc qua Hứa Tinh Dật, rồi chẳng nói một lời mà quay người rời đi.

Tiếng cười chế giễu của đám đông bùng lên như sấm. Dường như họ cảm thấy chính mình đã chiến thắng Hứa Tinh Dật.

Từ đó, Vân Thiên Yên thay thế Hứa Tinh Dật trở thành đại sư tỷ, mọi đãi ngộ của Hứa Tinh Dật đều chuyển sang Vân Thiên Yên. Ngay cả sư phụ từng hết lòng dạy dỗ nàng cũng chỉ tập trung bồi dưỡng mỗi Vân Thiên Yên. Thiên tài ngày nào rơi khỏi thần đàn, trở thành kẻ bị ruồng bỏ.

Hứa Tinh Dật vốn là người hiếu thắng, không chịu nổi sự sa sút này. Nàng thường xuyên thách đấu Vân Thiên Yên, mong giành lại vinh quang. Nhưng dù bao lần quyết chiến, nàng vẫn thua hoặc chỉ cầm hòa.

Dần dần, các đệ tử khác xem nàng là kẻ ghen ghét đại sư tỷ mà hóa cuồng, khinh bỉ nàng vì những hành động cố thu hút sự chú ý.

Sư phụ không còn quan tâm nàng như trước. Ngay cả cha mẹ nàng, các chủ Phù Linh Các cũng rất hiếm khi đến thăm. Bị bỏ mặc từ mọi phía, Hứa Tinh Dật trở thành kẻ không ai buồn đoái hoài.

Trong đại điện.

Trên nền đá xanh thẫm, một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi nằm đó, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Khóe miệng nàng vẫn còn vệt máu đen đỏ.

Giữa ngực nàng là một lỗ thủng đầy máu, vô cùng ghê rợn. Vệt máu đỏ đen loang lổ trên chiếc áo vàng nhạt, tạo nên một cảnh tượng vừa thê lương, vừa đáng sợ.

Chỉ mới ngày hôm qua, nàng còn tung tăng bước theo Vân Thiên Yên, như một chú mèo tràn đầy năng lượng, gọi tên nàng, đòi một lần quyết chiến. Nhưng hôm nay, nàng đã nằm đây, tĩnh lặng và lạnh lẽo.

Đôi mắt Vân Thiên Yên vốn luôn lạnh nhạt, giờ phủ đầy bi thương. Nỗi buồn trong mắt nàng trào lên, kết thành từng giọt nước mắt lấp lánh, chậm rãi rơi xuống.

Trong đại điện vắng bóng người ngoài, trưởng lão Kiếm Linh Các là Uyên Độ, đặt tay lên vai Vân Thiên Yên: “Ở đây chỉ có ta và ngươi, nếu đau lòng thì cứ khóc đi.”

Vân Thiên Yên là một người kiêu ngạo từ nhỏ. Khi luyện công, chỉ cần có một động tác không hoàn hảo, nàng sẽ lặp lại không ngừng, bất kể bản thân đã vượt xa người thường.

Giờ phút này nàng đứng lặng, nước mắt rơi hòa vào sự tĩnh lặng u ám của đại điện.

Tay cầm chuôi kiếm bằng thép rắn chắc, Vân Thiên Yên luyện tập không ngừng, từng nhát mài giũa khiến lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng chi chít bọng nước. Dù đau rát, nàng vẫn không chịu nghỉ, luyện đến khi máu nhỏ từng giọt xuống từ thân kiếm, bàn tay không còn sức nắm chặt chuôi mới dừng lại để thở gấp một chút.

Dáng người mảnh mai nhưng đầy kiên cường ấy, qua năm tháng đã khắc sâu vào tâm trí của trưởng lão Uyên Độ, tạo nên một ấn tượng khó phai.

Hơn mười năm dạy dỗ Vân Thiên Yên, đây là lần đầu tiên ông thấy nàng để lộ một chút yếu đuối. Tất cả chỉ vì một sư muội luôn như nước với lửa, đối đầu không ngừng với nàng.

Trưởng lão Uyên Độ lòng đầy ngổn ngang, những cảm xúc lẫn lộn không thể gọi tên.

Đôi môi Vân Thiên Yên run rẩy, nàng hít sâu vài hơi, ép những giọt nước mắt vừa trào lên phải rút lại. Nàng cúi người hành lễ thật sâu trước mặt sư phụ.

“Đệ tử xin tình nguyện điều tra chân tướng, báo thù cho sư muội Hứa Tinh Dật!” Lời nói của nàng dứt khoát, nhưng khóe miệng còn vương vết máu đỏ thẫm.

Uyên Độ trưởng lão ngồi thẳng lưng, đưa tay vuốt nếp áo bào màu đỏ thẫm. Ông đã trải qua bao sóng gió, đương nhiên bình tĩnh hơn nàng nhiều: “Việc này liên quan không ít đến thế lực lớn, tốt nhất hãy giao cho Ty Kỷ Tra xử lý. Chúng ta sẽ hết sức phối hợp.”

Đôi mắt Vân Thiên Yên khẽ động, bàn tay siết chặt chuôi kiếm hơn, khiến khớp tay nàng trắng bệch vì máu bị chặn lại.

Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu, giọng trầm thấp: “Vâng, đệ tử đã rõ. Đệ tử xin cáo lui.”

“Khoan đã.” Uyên Độ trưởng lão gọi nàng lại, ánh mắt thâm trầm: “Ta còn một việc muốn nói.”

Vân Thiên Yên dừng bước, xoay người nhìn ông chằm chằm.

“Dựa vào vết thương trên thân thể Hứa Tinh Dật, hung thủ đã dùng Thiên Huyền Thập Lục Thức của Vu tộc, chỉ một chiêu đã đoạt mạng.”

Nghe vậy, đôi mày liễu của nàng nhíu chặt: “Vu tộc chẳng phải đã bị tiên giới tiêu diệt từ lâu rồi sao? Làm sao vẫn còn người biết Thiên Huyền Thập Lục Thức?”