Đôi chân cô rời khỏi mặt đất, và trong tích tắc, người đàn ông mặt nạ cúi đầu, áp sát mặt nạ vào mái tóc ẩm ướt của cô.
Qua lớp mặt nạ, tiếng hít thở sâu của hắn vang lên rất rõ ràng.
Trước đây, người đàn ông mặt nạ chưa từng bế cô lên.
Có lẽ vì Nhậm Từ đã ôm hắn trước, nên giờ hắn bắt chước?
Người đàn ông mặt nạ siết chặt cô trong vòng tay, hai cánh tay mạnh mẽ quấn quanh bụng và l*иg ngực cô, khiến lưng cô ép sát vào l*иg ngực hắn.
Hắn cũng đã thay một bộ quần áo khô. Qua lớp vải mỏng, Nhậm Từ cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc của hắn.
Dù khoảng cách giữa hai người đầy mập mờ, cô lại không cảm nhận được chút ý định thân mật nào từ hắn.
Hắn...
Nhậm Từ cảm thấy hắn giống một con sói hoang chưa được thuần hóa, hoặc một loài dã thú khác hơn là một con người.
Cô không rõ lý do tại sao khi lần đầu gặp, hắn lại không khóa cửa để cô trốn thoát, nhưng dường như việc cô không bỏ đi khiến hắn hài lòng.
Người đàn ông mặt nạ dường như coi cô là "vật sở hữu" của hắn, giống như một con chó sói vừa có được món đồ chơi mới, cố gắng đánh dấu mùi hương của mình lên người cô.
Và giống như món đồ chơi ấy, hắn "tha" cô về tổ của mình.
Người đàn ông lực lưỡng bế Nhậm Từ lên nhẹ nhàng như không.
Hắn đặt cô xuống chiếc giường trong phòng, thân hình to lớn phủ bóng xuống, quấn lấy cô như đang ôm một chiếc gối ôm, nhất quyết không chịu buông.
Sự tiếp xúc này quá thân mật, nhưng... không hề có chút ám muội nào.
Dù bị người đàn ông mặt nạ ôm chặt khiến hơi khó thở, Nhậm Từ lại cảm thấy thật ấm áp.
Trong vòng tay hắn, cô ngẩng đầu lên, cẩn thận đưa tay ra.
Biết rằng hắn không thích bị chạm vào mặt nạ, cô khẽ đặt tay lên mái tóc bên thái dương của hắn.
Từng sợi tóc màu vàng lấp lánh trượt qua kẽ tay cô.
"Tôi..."
Cô tự nhiên hạ giọng, thử hỏi dò: "Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì."
Nhưng hắn không trả lời.
Lớp mặt nạ da che giấu toàn bộ khuôn mặt, Nhậm Từ không thể đọc được cảm xúc của hắn, nếu như hắn có cảm xúc.
Đôi mắt màu vàng từ từ khép lại, đáp lại câu hỏi của cô bằng một sự im lặng.
Trong hơi ấm cơ thể hắn, Nhậm Từ cảm nhận được một sự bình yên khó tin. Cô cúi đầu xuống, không tự chủ mà co ngón tay lại, nắm lấy vạt áo hắn.
Ở nơi tầng hầm lạnh lẽo này, trước mặt một kẻ gϊếŧ người, cô lại tìm được chút cảm giác an yên.
Nhậm Từ nghĩ mình sẽ không ngủ được.
Nhưng khi đầu cô chạm vào chiếc gối mềm mại, khi lưng cô tựa vào lớp ga trải giường sạch sẽ thay vì nền gạch lạnh lẽo, cô lập tức chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Khi ý thức quay lại, Nhậm Từ bị ánh sáng ban mai chiếu rọi mà tỉnh giấc.
...Ánh sáng ban mai?
Cô trở mình trên giường, đột nhiên tỉnh giấc.
Nhậm Từ rùng mình, bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn theo hướng ánh sáng mặt trời và phát hiện rèm trên bàn làm việc đã được kéo ra. Ánh sáng trắng ban ngày xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Trời ơi!
Sau hai lần "chết" trong bóng tối, không gì khiến cô cảm thấy yên tâm hơn ánh sáng mặt trời.
Chiếc giường trống trơn, ngoài cô ra không có ai khác. Người đàn ông mặt nạ đã rời đi từ lúc nào.
Cơ hội tốt để điều tra!
Ngay khi ý nghĩ lục lọi tủ quần áo và bàn làm việc của hắn lóe lên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên từ ngoài cửa phòng ngủ.
Chết tiệt!
Tất cả là tại cô ngủ quá say. Nếu tỉnh sớm hơn chút nữa, có lẽ đã có thời gian tìm kiếm manh mối. Nhưng giờ thì không kịp nữa rồi.
Nhậm Từ vội vàng rời giường, bước đến gần cửa.
Tiếng khóa cửa vang lên cạch, cánh cửa mở ra. Cô ngẩng đầu lên và ngay lập tức đối diện với một đôi mắt xanh biếc.
Nhậm Từ: "…"
Dưới ánh sáng ban ngày, không còn lớp mặt nạ che chắn, khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng của hắn hiện lên rõ ràng.
Mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh thẳm tựa như viên đá quý, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô.
Không phải người đàn ông mặt nạ đã mang cô về.
Là người đàn ông mắt xanh - kẻ đã gϊếŧ cô đến ba lần!
Nhậm Từ ngây người.
Hắn cũng vậy. Nhưng khác với cô, người đàn ông mắt xanh nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh táo.
"Ồ, thì ra con chuột nhỏ lại ở đây."
Hắn nhếch mép cười, giọng nói pha chút chế giễu.
Nếu không phải vì danh nghĩa sát nhân, khuôn mặt điển trai này hoàn toàn có thể lên bìa tạp chí.
Nhưng...
Ánh mắt Nhậm Từ nhìn xuống. Dưới ánh nắng, máu dính trên cổ tay áo và đôi tay của hắn rõ ràng đến đáng sợ.
"Tôi tự hỏi tại sao không tìm thấy cô."
Hắn vừa cười vừa mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh.
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" - Chỉ số sát ý +10, chỉ số sát ý hiện tại: 100】
Âm thanh của hệ thống vang lên cùng lúc người đàn ông mặt nạ xuất hiện.
Hắn lập tức túm lấy cổ áo Nhậm Từ, kéo mạnh một cái.
Nhậm Từ: "…"
Chỉ số sát ý lại tăng trở lại!