Editor + Beta: Linoko
"Huấn luyện viên Lang, có gì sai về thời gian không ạ? Sao người đó vẫn chưa đến?" Giọng của huấn luyện viên vang lên dưới cái nắng gay gắt này là của Hạ Băng, đã đợi một tiếng đồng hồ ở cửa ga tàu điện ngầm mà cậu ta chưa đến.
"Không sai đâu, cậu ta chắc sắp tới rồi." Lang Kiện đáp lại. Là huấn luyện viên trưởng của đội trượt băng tốc độ, trong mắt anh, các vận động viên đều là những đứa trẻ thích chơi trên băng. "Tôi gửi cậu tấm ảnh giấy chứng nhận thi đấu năm ngoái của cậu ta đây. Năng lực thi đấu vượt qua thử thách, chỉ là khi vào đội thì không chịu được sự quản giáo, có khá nhiều vấn đề. Còn có trở ngại trong giao tiếp cảm xúc, hình như từ nhỏ đã có chứng tự kỷ nhẹ."
"Người như vậy mà anh cũng nhận?" Hạ Băng nghi hoặc nhìn tài liệu trên tay đã xếp cậu ta vào nhóm không thể thi đấu do già yếu bệnh tật, nếu không sao ai cũng chiêu mộ về được?
"Cậu ta là một nhân tài hiếm có trong môn trượt băng tốc độ, có cảm giác trên băng rất tốt. Với người như vậy, tôi sẵn sàng phá lệ tuyển chọn." Lang Kiện nói.
Được rồi, huấn luyện viên trưởng đã quyết, huấn luyện viên muốn nhận thì mình cũng sẵn sàng dẫn dắt, một đội có thể hướng đến huy chương vàng thì càng nhiều người càng tốt. Hạ Băng mở tấm ảnh ra, ấn tượng đầu tiên là cậu sẽ tiếp nhận một tân binh có vẻ như có thù với nhϊếp ảnh gia.
Tấm ảnh giấy chứng nhận thi đấu toát lên khí thế của một người từ trại cải tạo. Môi hơi mỏng, đôi mắt đen láy.
Nhưng mà... sao lại có cảm giác quen mắt nhỉ? Đã gặp trên sân thi đấu trước đây?
Ảnh khá rõ, có thể thấy tuổi không lớn, khuôn mặt còn đang phát triển, không biết là do ngủ không đủ hay sao mà vành mắt tối đen, lòng trắng khá nhiều, trông như mắt ba mí. Kết hợp với đôi lông mày song song to đậm, thật ra cũng không đến nỗi xấu.
Như vậy mà Lang Kiện cũng dám nhận? Thật không sợ làm loạn đội trượt băng tốc độ sao? Hormone vận động viên cao, đánh nhau trên băng xảy ra hàng năm, lấy ngay đội của mình làm ví dụ điển hình, Lương Sơn năm ngoái vừa ăn một án phạt.
Bởi vì đội khác quá hăng, đẩy Mộ Phi Dương ngã ra ngoài, trực tiếp đập vào bảng quảng cáo bên ngoài sân băng.
Trượt băng tốc độ cự ly ngắn mà va chạm quá mạnh, bật ra ngoài là nguy hiểm tính mạng. Nếu không phải cậu đứng quá xa, tên đó đã bị Hạ Băng đấm cho một trận.
Lương Sơn đứng gần, nên ra tay. Làm đội trưởng, cậu cũng ăn một án phạt treo.
Nhưng giờ tân binh này, nhìn còn hung dữ hơn bọn họ.
Mình thật không nên đến đón cậu ta.
Ba giờ trước.
Bên ngoài sân băng vẫn còn không ít fan, đều là đến xem ngôi sao đội một Ngôn Ý Quân.
Hạ Băng cất xong lưỡi trượt băng tốc độ của mình, lại phải mài, sau đó ngồi trên chiếc sofa lớn trong phòng nghỉ mê man, chân dài gác lên, đầu cứ nghiêng qua nghiêng lại.
Khi tỉnh dậy cảm giác vẫn chưa ngủ đủ, mơ mộng còn tiếp diễn. Vừa xong một trận giao hữu, theo lý thuyết rời sân thi đấu là lúc phấn khích nhất, các đồng đội sát cánh bàn tính đi đâu ăn một bữa, nhưng Hạ Băng vẫn buồn ngủ.
Cứ như chưa ngủ đủ vậy.
Chia tay Ngôn Ý Quân nửa năm, tối qua lại mơ thấy tên tra nam đó. Trong mơ tên tra nam đó vẫn đẹp trai như vậy, nhưng lời chia tay cũng lạnh lùng y như trong thực tế.
"Tôi ở bên cậu thuần túy vì tò mò, là cậu theo đuổi tôi. Giờ tôi cảm thấy, giới tính chúng ta không thực sự phù hợp với nhau."
Đồ chó má không phù hợp, cậu ta chỉ là tò mò, muốn thử mùi vị yêu đương với nam nhân thôi, rồi chỉ còn một bước là rút lui. Hạ Băng 15 tuổi vào đội, năm nay 25 tuổi, hiểu rõ Ngôn Ý Quân nhất, hai người có thể nói là cùng nhau lớn lên, huấn luyện, lăn lộn trên mặt băng, cùng nhau phá vỡ giới hạn trong môn trượt băng tốc độ cự ly ngắn, giành chức vô địch.
Từ khi nào bắt đầu, nhìn thấy Ngôn Ý Quân là tim đập loạn như nai con vậy? Chắc là từ 18 tuổi. Ngày sinh nhật hôm đó, đồng đội la làng ồn ào, kêu hai người uống rượu giao bôi.
"Hạ đội, nếu cậu là con gái thì tôi cưới cậu rồi." Ngôn Ý Quân 15 tuổi uống cạn Coca trong một hơi, nụ cười rạng rỡ.
Hạ Băng bị vẻ đẹp chói lọi đó làm chấn động. Chấn động suốt nhiều năm, cho đến một năm trước mới dám thổ lộ, nửa năm sau bị vứt bỏ.
Làm đội trưởng đội trượt ngắn, cả sân băng đều biết mình bị đá. Thực ra bị đá có dấu hiệu từ sớm, mỗi lần mình chủ động nắm tay đều bị nhẹ nhàng gạt ra, mỗi lần mình chủ động nhìn chăm chú đều bị hắn tránh né, Ngôn Ý Quân còn nói, trong đội thì chúng ta đừng quá thân thiết.
Hạ Băng còn tưởng là người ta ngại ngùng.
Thực ra người ta chỉ lấy mình làm giấy thử, thử yêu người cùng giới, rồi nhận ra rằng yêu người khác giới vẫn tốt hơn.
Hai người chỉ có duy nhất một lần tiếp xúc thân mật, vẫn là do mình táo bạo, chủ động hôn lên má Ngôn Ý Quân. Sau đó chuyện yêu đương trong đội bị huấn luyện viên và cấp trên đều biết, mình ăn một án phạt, ba tháng không được lên đường đua.
"Hạ Băng? Hạ Băng!" Lang Kiện gọi cậu, tiện tay ném vài hạt kỷ tử vào bình giữ nhiệt, "Hôm qua làm gì vậy? Buồn ngủ đến thế? Mấy ngày nay cậu tập luyện không có tinh thần."
Hạ Băng mơ hồ tỉnh táo lại.
Không phải cậu không muốn có tinh thần, tuổi lớn rồi, thời kỳ đỉnh cao của vận động viên sắp qua. Phấn đấu 10 năm trên mặt băng, huy chương vàng vô số, để lại một thân thương tật. "Dạo này tôi mệt, nghỉ ngơi một chút."
"Nghỉ? Tình trạng này của cậu còn nghỉ được à? Nhìn Ngôn Ý Quân kìa, Mộ Phi Dương, Vương Bài Băng Đao đều không nghỉ, cậu là đội trưởng đội một đấy!" Lang Kiện lại cho thêm táo tàu vào bình giữ nhiệt, nhìn chằm chằm lũ nhóc đang huấn luyện, nói khan cả giọng, "Đừng ngẩn người nữa, mau đi lấy chìa khóa cho tân binh... Cũng chỉ là thất tình thôi mà, cậu trì hoãn nửa năm rồi."
"Cút." Hạ Băng kéo dài giọng nói, thường ngày trong đội đi ngang, tính cách ngạo mạn độc tôn.
Một quyển tạp chí thể thao bay thẳng qua, suýt nữa đập cho cậu ngốc.
"Mắng ai đấy?" Lang Kiện hận sắt không thành thép, Hạ Băng từ nhỏ đã là hạt giống vận động viên, 15 tuổi đã chụp quảng cáo giày trượt băng, từng là số một, kéo không ít tài trợ. Kết quả tiểu tướng mình xem trọng nhất lại thua trong tay tên Ngôn Ý Quân khốn kiếp đó. May mà chia tay rồi, cải trắng mình nuôi lớn đừng để heo ăn mất.
Hạ Băng xoa đầu đứng dậy, thân cao 1m84, đồng phục đội thuần trắng, trên quần có một sọc xanh, một sọc đen, trên balo huấn luyện còn gắn thẻ của nhà tài trợ. Không phải cậu không muốn luyện tập, mà là tối qua một đêm không ngủ ngon.
Giày trượt băng cũng cần mài, lưỡi dao là chân của vận động viên trên mặt băng.
Cậu lười biếng nói: "Luyện, qua hai ngày sẽ luyện, tôi đi lấy chìa khóa trước."
"Mau đi đi, tiện thể sắp xếp anh em trong đội đi đón tân binh, thái độ tốt chút, đừng lạnh lùng như thế." Lang Kiện cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, Hạ Băng giải nghệ là chuyện sớm muộn, cấp trên đã nhìn ra đứa nhỏ này không còn nhiều không gian, tân binh hôm nay sẽ đến.
Nhưng tân binh này, Lang Kiện thực sự không cảm thấy ai có thể kiểm soát được.
Trên đường đi lấy chìa khóa, Hạ Băng dừng lại hoạt động mắt cá chân, từ nhỏ đã đứng trên dao trượt băng, cậu mang giày vải thời gian còn ít hơn mang giày trượt băng. Chính nhờ niềm đam mê đó, khiến cậu lần lượt mang thương tích khi lên sân khấu, thách thức giới hạn, phá vỡ kỷ lục cũ của mình.
Vài vạn lần té ngã, cua cong, dùng mọi sức lực và tuổi trẻ để học được trượt băng, không lâu sau lại phải nói tạm biệt với sân băng rồi. Hạ Băng thật bất đắc dĩ cười.
Tân binh sắp đến, chính mình sắp trở thành người cũ.
Thôi, đi đón tân binh trước đã.
"Hạ đội!" Mộ Phi Dương gọi với theo cậu, "Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"
"Các cậu cứ đi đi, tôi phải đi đón người." Hạ Băng vẫy tay chào cậu ta, cảm giác như đang vẫy tay tạm biệt với tương lai tươi sáng của mình. Phi Dương, mới 20 tuổi, là một hạt giống đầy triển vọng.
Mộ Phi Dương đuổi theo, nắm tay Hạ Băng kéo về phía nhà ăn. "Đừng đi, tân binh đó có là gì đâu, nếu không phải đội mình coi trọng thì sao lão già Lang Kiện kia lại muốn nhận?"
Hạ Băng xoa nhẹ mái tóc Mộ Phi Dương. "Sao thế? Sao ai cũng có ý kiến lớn với tân binh vậy?"
"Không phải thế." Mộ Phi Dương thích dính lấy Hạ Băng, "Nghe nói... cậu ta từng động tay với bố mình, còn dùng cả dao trượt băng. Lại không phải được tuyển chọn từ đội chính quy, mà là vào thẳng đội. Hơn nữa... cậu ta hình như có vấn đề về tâm thần, ngày xưa bị tự kỷ hay gì đó... Dù có thành tích tốt thì cũng không thể nhận cậu ta được chứ?"
"Thành tích mới là tất cả, đợi cậu ta đến rồi tính." Hạ Băng vỗ vai cậu ta, "Đi, tìm Sơn Sinh ăn cơm đi, tối mai tôi sẽ đi ăn với cậu."
Mấy anh em trong đội này, thực ra đều do chính tay Hạ Băng đưa về, kể cả Ngôn Ý Quân. Đội trưởng Hạ Băng, phó đội Ngôn Ý Quân, đội viên Mộ Phi Dương và Lương Sơ, bốn người gần như là biệt đội tinh nhuệ, chiều cao trung bình 1m85, ra ngoài thi đấu hay cùng nhau đánh nhau đều rất ăn ý.
Không biết thằng nhóc mới đến có tính cách thế nào, sao lại còn từng bị tự kỷ nữa chứ?
Người chưa đến mà đã không được đón tiếp tử tế, trừ cậu ra, chẳng ai muốn tiếp đón cậu ta. Bình thường mà nói, đội nào có tân binh đến, cả đội đều háo hức ngóng chờ, như học sinh cấp ba đón em út mới vào trường, thấy hạt giống tốt là chảy cả nước miếng.
Giờ đây, cái cậu từng động tay với bố mình bằng dao trượt băng kia, không biết đã chạy đi đâu, chết sống không chịu ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm. Hạ Băng đứng ở cửa ra A của ga tàu điện ngầm, như một fan nhỏ đi đón thần tượng, không ngừng quan sát từng nam sinh có vẻ bạo lực.
Kết quả, có một người đã liếc nhìn cậu vài lần rồi tiến lại gần.
Hạ Băng thấy người này không giống trong ảnh, nhưng vẫn lịch sự nói: "Tôi là đội trưởng Hạ, huấn luyện viên Lang nhờ tôi đến đón cậu."
"Cậu không phải... đang tìm người khác sao?" Người đó lùi lại hai bước nghi hoặc, "Tôi cứ tưởng cậu muốn xin số điện thoại của tôi. Tâm sự không?"
Hạ Băng gãi gãi lông mày: "À, nhưng tôi là 0.5."
Người kia liếc nhìn, lẩm bẩm gì đó về 0.5 và 0 rồi bỏ đi.
Thế là Hạ Băng lại tiếp tục chờ đợi, mồ hôi nhễ nhại. Hiện giờ đang là mùa nóng, nhưng năm ngoái dù nóng cũng không oi bức khó chịu như thế này.
Nóng như muốn làm người ta ngạt thở, độ ẩm quái lạ. Đang bực bội, một nam sinh tiến về phía cậu, mặc bộ đồng phục cũ của đội trượt băng nào đó không rõ, kéo theo một chiếc vali to đùng.
Cái vali to đến mức Hạ Băng nghi ngờ bên trong chứa xác chết.
Bảo sao đến muộn, với cỡ vali này, chen được lên tàu điện ngầm đã là kỳ tích.
Cậu ngước nhìn lên, đối diện với đôi mắt như chứa đá vụn. Chỉ là trong ảnh Lang Kiện gửi thì cậu ta để tóc mái kiểu học sinh, giờ lại cạo trọc đầu.
Hạ Băng nhìn cậu ta vài giây, rất sợ thằng nhóc này đột nhiên rút dao. "Tôi là đội trưởng Hạ, huấn luyện viên Lang nhờ tôi đến đón cậu."
Nam sinh kéo vali lên phía trước, vai đeo một cái túi thể thao cũ, khóa kéo mở toang để lộ đôi giày trượt băng tốc độ. "Trần Trọng."
"Trầm trọng?" Hạ Băng liên hệ tên cậu ta với cái vali, quả thật đủ "trầm trọng".
"Họ Trần ạ." Trần Trọng nghiêng người, nhấc vali lên dễ dàng, "Trọng là nặng."
Được, rất hăng hái, Hạ Băng không kìm được nghĩ, có thêm một tân binh. Nhìn dáng vẻ, đúng là có vấn đề thật.
Nhưng cứ cảm giác đã gặp cậu ta ở đâu đó.
Từ tàu điện ngầm lên có đoạn không có thang cuốn, Hạ Băng đi sau Trần Trọng, như thể cậu mới là tân binh vậy. Trần Trọng có vẻ không lớn tuổi lắm, nhưng cao hơn cậu, đầu nhỏ vai rộng, khi đi bộ lộ ra cặp đùi rất vạm vỡ.
Khi trượt băng, đôi chân này chắc có sức mạnh tuyệt đối. Chỉ là bộ đồng phục cũ kỹ làm một nam sinh điều kiện vẻ bên ngoài tốt như vậy trông thật tả tơi, như đồ trong chợ đồ cũ.
"Để tôi giúp cậu." Lên cầu thang Hạ Băng lịch sự đề nghị, dù sao cậu cũng là đội trưởng.
"Không cần." Trần Trọng nhanh nhẹn lách sang một bên, hơi cau mày, cổ tay xoay một cái, tự xách vali lớn lên bậc thang. Chỉ là cậu ta lại ngoái nhìn Hạ Băng, mím môi bướng bỉnh, rồi lại quay phắt đi.
Sao thế? Có chuyện gì mà giận cậu chứ? Hạ Băng vốn định nói gì đó, kiểu như chào mừng gia nhập đội, nhưng thấy cậu ta như vậy thì không thể giao tiếp được.
Nhưng ánh mắt cậu ta khiến Hạ Băng không hiểu nổi. Như thể vừa muốn đánh cậu một trận, lại như muốn ôm cậu một cái.
Mấy chục bậc thang qua đi, Hạ Băng cổ chân mỏi nhừ, nhưng tân binh như đi trên đất bằng vậy. Ôi, tuổi trẻ quả là tốt, sức mạnh chân này thật kinh khủng, không chỉ có sức bền mà còn có sức bật nữa, vào đội chắc chắn sẽ là bảo bối của huấn luyện viên.
Hạ Băng lái xe đến, mấy năm nay sống tiết kiệm, dùng tiền thưởng vô địch tích góp được mua một căn hộ một phòng ở ngoại thành, còn có một chiếc xe hơn 300 triệu. Số tiền còn lại đều đổ vào huấn luyện và trang thiết bị.
"Huấn luyện viên Lang bảo tôi đưa cậu thẳng về chỗ ở. Ký túc xá đã sửa sang xong, là chung cư đội thuê cho." Hạ Băng mở cốp xe, "Người trong đội... Họ đều định đến đón cậu, còn muốn tổ chức tiệc chào mừng, nhưng huấn luyện viên không cho, bảo sắp thi đấu rồi phải giữ sức."
Trần Trọng như đã đoán được không ai đón tiếp mình, liếc nhìn Hạ Băng không nhẹ không nặng. Cậu ta nhìn rất sâu, như muốn quan sát kỹ người này, sau khi nhìn xong khóe miệng giật giật, rõ ràng muốn nói gì đó. Nhưng rồi lại không nói, cả người như có gai, chỉ khóe miệng nhếch lên một chút.
"Cậu muốn nói gì?" Hạ Băng chủ động hỏi, không hiểu cậu ta nhìn mình làm gì. Hơn nữa cậu còn phát hiện ánh mắt Trần Trọng có chút mông lung bất định, đúng là giống người từng tự kỷ đã khỏi, nhìn người một lúc là chịu không nổi, trực tiếp tránh đi.
Trần Trọng thu hồi ánh mắt. "Đội trưởng là anh à?"
"Ừ." Hạ Băng nhìn mi mắt cụp xuống của cậu ta, tiện tay dọn dẹp cốp xe, "Sao, trông không giống à?"
"Giống, là anh." Trần Trọng đợi cậu dọn xong, nhấc vali ném vào trong, đưa tay đóng cốp xe lại.
Chiếc xe rung lắc liên tục.
* Chú thích:
Giày trượt băng:Lưỡi dao băng: